Tìm kiếm trong blog này

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

[Longfic] Incest |Chap 17|


RẦM..


Tôi hung hăng đóng sập cánh cửa lại, thả phịch người xuống ghế, thở dài mệt mỏi nhìn cậu ta – tên ngốc suốt ngày chỉ mang đến rắc rối cho tôi.


-Seunghyun, em định khi nào nói sự thật với Jiyong?


-Lại có chuyện gì nữa sao hyung?


-Trả lời câu hỏi của anh đi!


-Bây giờ không phải là lúc thích hợp hyung à!


-Thế khi nào mới là lúc thích hợp của em? Em nghĩ em có thể giấu cậu ta suốt đời sao?

-Phải chi em có thể hyung nhỉ? – Cậu cười đắng, né tránh ánh nhìn của tôi rồi lại chú tâm vào việc bày trí thức ăn trên bàn.


-Seunghyun!!!


-Hyung à, em biết mình phải làm gì mà!


Rồi, tôi thua. Tôi không đấu lại cái tính ngoan cố, cứng đầu của cậu. Dù sao đây cũng là chuyện giữa cậu và thằng nhóc đó, tôi không nên xem quá nhiều vào. Thế nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu lẫn nó thôi. Khi biết được sự thật, nó thế nào cũng phát điên lên một lần nữa. Nhưng thà thế, cậu cứ ở bên cạnh, cứ quan tâm, cứ chăm sóc thì nó cũng sẽ bình tâm lại và chấp nhận sự thật thôi. Việc gì cứ bịa ra những chuyện không có thật, để nó chìm vào hạnh phúc..để rồi khi vỡ lẽ, khi biết được tất cả chỉ là ảo mộng, là không thật thì hậu quả sẽ còn đau đớn đến mức nào nữa? Tôi thật không dám tưởng tượng và cũng không dám nghĩ đến..


-Ông ta đánh hơi được gì rồi sao?


-Không, cậu không cần quan tâm đâu. –Tôi trả lời qua loa.


Lúc nhận được cuộc gọi của cậu, tôi cứ ngỡ cậu đang đùa. Đến khi tận mắt nhìn cơ thể bất động của ông ta, tôi mới nhận thức được đây-là-sự-thật. Tôi gọi điện thoại cho cấp cứu rồi cứ thế chở cặp đôi rắc rối kia về nhà mình. Hai ngày sau, ông tỉnh lại, hoàn toàn khoẻ mạnh. Thế nhưng đều tôi không thể ngờ nhất chính là việc ông bao che cho nó. Việc ông nhập viện tuyệt đối được giữ kín, không để bất kì thông tin nào rò rỉ ra ngoài. Ngày qua ngày, mọi chuyện vẫn như chưa hề có gì xảy ra. Tôi cứ nghĩ ông buông tha cho cậu và nó.. nhưng không!


Vừa mở cửa tiệm không được bao lâu, một đám người to con, mặt mũi dữ tợn xông vào tìm tôi. Không cần hỏi tôi cũng dư sức đoán được đám người này do ai sai đến và cần tìm ai. Bọn chúng hỏi tôi biết cậu đang ở đâu không. Tôi vờ chối rồi hai bên giằng co mãi cũng không xong. Không kiên nhẫn được nữa, chúng tự ý đi khắp cửa tiệm, tìm từng ngóc ngách. Đến khi không tìm thấy gì, chúng miễn cưỡng rồi khỏi, không quên tặng kèm lời hăm doạ.


Tôi luôn cảm thấy mở cửa tiệm quá xa nhà vô cùng phiền phức nhưng đến hôm nay, tôi thầm cảm ơn quyết định đó của mình. Chắc chắn, tôi sẽ bị theo dõi. Nếu không muốn ông ta phát hiện ra nơi này, tốt hơn hết, tôi nên dọn đi càng sớm càng tốt. Tôi mạo hiểm về nhà thu dọn đồ đạc rồi ra cửa tiệm ở tạm một thời gian. Haiz..nghĩ đi nghĩ lại, tôi đã quá lo chuyện bao đồng chăng?


Phải, tôi công nhận rằng tôi không ưa gì thằng nhóc đó. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy nó có vấn đề. Rồi đến lần cậu dẫn nó đến giới thiệu với tôi, tôi cũng đoán chắc nó sẽ mang đến rắc rối cho cậu. Nhưng khi nghe được mọi chuyện từ cậu, không hiểu sao tôi lại có cảm giác nó thật cô độc, cô độc đến mức đáng thương. Dù thằng nhóc đó có láo toét, có điên khùng gì đi chăng nữa..nó vẫn là một con người. Quá nhiều nỗi đau cứ chen chút, dồn dập đến với nó, nếu tôi là nó, tôi tin chắc mình cũng sẽ phát điên lên mất! Không phải tôi muốn tự rước hoạ vào mình, nhưng nhìn nó, rồi lại nhìn cậu..tôi không thể nào bỏ mặc hai người được.


Nhưng có một điều kì lạ mà tôi không thể nào giải thích được. Có gì đó không đúng trong chuyện này..nhưng tôi không rõ chính xác là điều gì. Chỉ là ngờ ngợ về chuyện đó..


--------------------------------------


-Hyung chờ tí, em gọi Jiyong ra rồi cùng ăn luôn.


Loay hoay gần nửa ngày trong bếp, cuối cùng tôi cũng ưng ý với dĩa cơm chiên trứng mình vừa làm xong. Đối với thằng đàn ông chưa từng vào bếp như tôi, nấu được cơm đã là chuyện lạ, chiên một quả trứng lại là một kì tích. Mất hơn nửa giờ để bày trí bàn ăn cho vừa mắt, tôi mới hớn hở vào phòng gọi nó.


Mọi chuyện đến quá nhanh, quá dồn dập đến mức tôi không thể tin tất cả đều là sự thật. Chỉ mấy ngày trước, đôi mắt nó nhìn tôi luôn ẩn chứa vẻ gì đó là nghi ngờ, là chán ghét. Nhưng kể từ hôm xảy ra chuyện, nó như biến thành một người khác, một-Jiyong-trong-quá-khứ. Để rồi khi đối diện với Jiyong 18 tuổi, Jiyong yêu điên dại, Jiyong bị tôi nhẫn tâm vứt bỏ..tôi trở nên giả tạo đến mức khó tin.


Không phải tôi không hiểu ý Teddy hyung nhưng tôi không thể nào làm được. Tôi đang cố làm gì chứ? Tôi đang cố bù đắp cho những lỗi lầm của mình? Bù đắp bằng cách che giấu sự thật, bằng cách để nó sống trong mộng tưởng này? Lý trí tôi gào thét sự thật nhưng hành động của tôi lại trái ngược hoàn toàn. Tôi né tránh câu hỏi của nó vì tôi không biết nên nói sự thật hay sẽ giải thích bằng những điều không có thật với nó. Tôi luôn cười như tên ngốc bởi tôi không muốn nó nhận ra tia bất an nào từ tôi, không muốn nó phải lo lắng vì tôi. Tôi luôn ở cạnh nó nhiều nhất có thể bởi tôi không an tâm khi để nó một mình. Tôi sợ nó sẽ nhớ lại mọi chuyện, tôi sợ nhìn nó chìm trong đau đớn. Tôi giam lỏng nó, làm mọi cách ngăn nó bước ra khỏi căn nhà này bởi tôi sợ nó phải đối diện sự thật.. và vì tôi sợ mình sẽ mất nó. Tất cả..chỉ là biện minh cho sự ích kỉ của bản thân tôi! Nhưng...

 
Tôi chẳng phải luôn ích kỉ sao? Tôi thà nhìn nó hạnh phúc với ảo tưởng còn hơn nhìn nó phát điên vì quá khứ. Có những bí mật cần được chôn vùi mãi mãi..và chính tôi, sẽ chôn vùi sự thật đó. Dẫu biết cây kim bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhưng giấu được bao nhiêu chẳng phải hay bấy nhiêu sao? Đợi đến lúc cảm thấy nó đã sẵn sàng, tôi-chắc-chắn-sẽ-nói-hết-tất-cả cho nó biết. Thế nên trong thời gian này, hãy để nó tạm quên hết và thật vui vẻ bên tôi được chứ?


..
..


-Mọi người ăn ngon ạ~


Nó vui vẻ nói rồi chộp lấy dĩa cơm tôi chuẩn bị riêng cho nó. Nó ăn ngấu, ăn nghiến như thưởng thức một món ăn hảo hạng đến nỗi cơm dính đầy trên miệng. Tôi nhóm người lên, vươn tay lau nhẹ vết bẩn trên miệng nó khiến cậu nhóc xấu hổ, gương mặt đỏ ửng lên trông đáng yêu hết sức. Nhìn nó thế này, ai lại nghĩ nó đã từng... Aishh!!! Tôi đang nghĩ gì thế này? Dẹp cái suy nghĩ điên rồ này ngay!!!


-Jiyong! - Teddy đặt bát xuống, nghiêm mặt nhìn nó.


-Dạ?


-Cậu thật sự không nhớ gì sao?


-Nhớ gì ạ? – Nó nhướng mày nhìn Teddy khó hiểu.


Suýt tí nữa thì tôi phun cả ngụm nước đang uống vào mặt nó. Teddy ơi là Teddy, chẳng phải tôi đã bảo tôi tự biết giải quyết chuyện này rồi sao? Tại sao anh cứ ép tôi thế này chứ?


-À Jiyong, ăn ngon không? – Tôi nhanh trí chuyển sự chú ý của nó sang tôi, lãng sang chủ đề khác.


-Dạ! – Nó cười toe toét rồi lại cắm cúi vào dĩa cơm.


Ăn xong, nó vội thu dọn chén bát rồi chạy ù vào bếp, hí hoáy rửa mà không thèm để ý đến sự phản đối của tôi. Chớp lấy cơ hội, tôi ra hiệu bảo Teddy ra ban công nói chuyện. Anh phát điên rồi sao? Anh hỏi nó như thế là có ý gì? Anh muốn nó nhớ lại chuyện gì chứ?


-Hyung, anh rốt cuộc làm sao vậy? Em biết mình phải làm gì mà!!!!


-Chỉ là tôi cảm thấy có điều gì ổn..


-Tại sao không ổn? Jiyong chẳng phải đang rất tốt hay sao?


-Tôi không biết..nhưng có gì đó ở cậu ta khiến tôi..


-Em biết hyung không thích Jiyong. Nhưng em xin hyung, đừng xen vào chuyện của em và Jiyong được chứ?


-Không phải Seunghyun à..chỉ là tôi cảm thấy Jiyong..


-Teddy hyung, nếu anh cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Jiyong thì ngày mai em và cậu ấy sẽ chuyển đi nơi khác.


-Không, cậu và cậu ta cứ ở đây. Chỉ là tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn..


-Em biết hyung muốn tốt cho em, nhưng hyung cứ xem như mình không biết gì được không?


-Nhưng..


Xoảng~


Tiếng thuỷ tinh rơi khiến tôi giật bắn người, tôi cóc cần biết anh “nhưng nhị” gì cả, vội chạy vào xem đã có chuyện gì xảy ra. Để rồi sau này, có lẽ tôi sẽ rất hối hận vì đã không nán lại, không nghe lời khuyên của Teddy.


-Jiyong..hình như đã nhớ lại gì đó..


..
..


-Arr..


Nhìn máu rơi xuống mặt sàn, tôi hoảng hốt chạy đến gần nó, kéo nó đứng lên rồi cầm lấy ngón tay rỉ máu. Nhấn nó ngồi xuống ghế rồi chạy đi lấy hộp cứu thương. Dạo này tôi rất mẫn cảm với bất kì tiếng động nào, tôi sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với nó..


-Em không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi!


Tôi cốc nhẹ đầu nó rồi cầm lấy ngón tay bị thương, dịu dàng xức thuốc rồi dán băng lại. Vết thương nhỏ thì không sao chắc? Cứ xem như là nó không đau đi..nhưng còn tôi thì sao? Ngốc..


Băng bó xong, tôi bắt nó ngồi yên rồi lại dọn dẹp đống thuỷ tinh vỡ nát. Tôi điên thật rồi, chỉ vết thương nhỏ xíu ấy cũng khiến tôi phát điên lên vì lo lắng. Tôi không sợ vết thương ấy nghiêm trọng, cái tôi sợ là mảng kí ức đang chôn vùi kia sẽ thức tỉnh. Sau này, tôi nhất định không để nó đụng vào bất cứ đồ dễ vỡ nào cả!!!!


-Hyunnie à~ Tại sao anh không cho em ra ngoài?


Xoảng..


Đống thuỷ tinh vỡ vừa được nhặt lên lại một lần nữa rơi xuống. Nó..tại sao nó lại hỏi thế chứ?


-Là..vì sức khoẻ em không tốt! – Mặt tôi tái xanh đi vì sợ. Đừng nói với tôi, nó đã nhớ được chuyện gì rồi nhé..


-Thế..tại sao mình phải ở đây? Tại sao mình không về nhà?


-Yongie, em mệt rồi đúng không? Mình đi ngủ nhé? – Tôi lập tức chuyển sang chủ đề khác. Câu hỏi đó, làm sao tôi có thể trả lời cho nó được???


-Nhưng mà..


-Yongie! Em cãi lời anh sao? – Tôi tức giận gằng giọng. Nó rốt cuộc muốn biết gì chứ? Mãi mãi ở cạnh tôi thế này không tốt sao?


-Em hỏi một câu nữa thôi, được chứ?


-..........


-Kiko là ai?


Tôi phải trả lời thế nào đây? Tôi nói ả là vợ chưa cưới của nó? Không thể!!!


-Trả lời em đi. Kiko là ai?


-Kiko..là bạn của Teddy hyung và anh.


-Thật không?


-Hỏi rồi, trả lời rồi..vậy mình đi ngủ được chưa?


Dứt lời, tôi nhấc bổng nó lên, cứ thế ẵm nó vào phòng mặc cho nó ngượng ngùng phản đối.


Tại sao? Tại sao nó lại hỏi những câu ấy? Chẳng lẽ nó đã nhớ được chuyện gì rồi sao? Không, nó không thể nhớ, không thể! Chỉ là do tôi quá nhạy cảm thôi. Bị nhốt trong nhà, bị cắt đứt với mọi thứ bên ngoài thế nên việc nó hỏi những câu ấy là vô cùng bình thường. Có lẽ do tôi đã quá tự tin, giam giữ nó chỉ khiến nó mỗi lúc càng trở nên nghi ngờ thôi. Để xoá tan cái nghi ngờ không đáng có này, tôi phải làm gì đó..


Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không thể dẫn nó ra ngoài, tôi không thể dẫn nó về nhà, tôi càng không thể nói với nó ả ta là ai. Bằng những lí do vô lí đó, tôi không thể thuyết phục được nó. Và sẽ có một ngày, nó sẽ hỏi tôi những câu đó một lần nữa. Tôi không thể để nó nghi ngờ mãi rồi tự tìm hiểu mọi chuyện được. Nói tôi ích kỉ cũng được, nói tôi hèn nhát cũng được..nhưng bằng mọi cách, tôi xoá tan nghi vấn trong lòng nó!


..
..


-Jiyong, em chết chắc rồi!!!! - Vuốt mái tóc ướt sũng, rơi rũ rượi trên trán mình, tôi liền đuổi theo nó. Dám nhấn nước tôi sao? Để xem tôi “xử” nó thế nào..


Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định dẫn nó ra ngoài. Tôi chọn một ngày trong tuần, chọn một bãi biển, chọn khoảng thời gian vắng người nhất và dẫn nó đi chơi biển. Từ việc Teddy dọn ra tiệm ở, tôi hiểu ông ta đã tìm ra manh mối. Việc đưa nó ra ngoài vào lúc này quá mạo hiểm. Biết thế nhưng tôi không thể làm khác được. Để xoá bỏ nghi ngờ trong nó, tôi đành thử vận may vậy..


Khung cảnh rượt đuổi cứ thế tiếp diễn đến khi trời xế chiều mới chấm dứt. Rồi cả hai vật lộn trên cát, đùa giỡn như hai đứa trẻ. Chợt, cậu nhóc nhỏ tuổi cúi người, đặt đôi môi đỏ mọng vào môi kẻ lớn hơn đang thở phì phò trên cát. Ngượng ngùng, nhóc nhỏ tuổi lăn xuống, gối đầu vào tay kẻ lớn hơn mà cười khúc khích. Cứ thế, hôn, nhìn nhau, và cười...


Hoàng hôn đỏ lặng lẽ buông, ngập tràn trên những mỏm đá. Ánh chiều tà nhè nhẹ lắng xuống, đậm đà và quyến rũ mùi của biển. Sóng biển xô vào bờ, sủi bọt trắng xoá. Gió thổi nhẹ, tung bay từng lọn tóc mềm. Vầng dương dần dần lặn, hắt lên màu vàng rực rỡ trên tấm thảm xanh lấp lánh cùng ánh tà dương rải đều, hoà quyện vào nhau tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.


Từng ngón tay lồng vào nhau, nó dịu dàng ngả đầu vào vai tôi. Đôi khi tự hỏi, hạnh phúc là gì? Là mỗi ngày ở cạnh nhau, là mỗi ngày được ngắm nụ cười ấy, mỗi ngày ôm ấp nhau? Phải chăng đây chính là hạnh phúc mà tôi luôn mong chờ? Hạnh phúc vì yêu và được yêu..


Nhưng đôi khi sự bình yên lại kèm theo một nỗi bất an khó lý giải. Bức tranh được tô bằng gam màu tối hoà chung với gam màu sáng nhưng khi đọng lại chỉ là gam màu tối, tối như màn đêm bao phủ cả bầu trời. Phải chăng, đây là điềm báo cho giông bão? Một khoảng lặng bất thường và sau đó là bi kịch không thể cứu vãn..


Tôi sợ, rất sợ...


..
..


Mưa..


Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường thấm đẫm nước mắt của trời.


Bên trong xe, một người lẩm nhẩm hát theo lời bài nhạc, một kẻ lòng rối như tơ. Cả ngày tay trong tay với nó, tôi nhận ra rằng mình thật quá giả tạo. Tôi mệt mỏi, chán ngấy bản thân mình lúc này. Tôi điên. Không, tôi đang phát điên lên vì chính mình. Muốn nói hết sự thật, muốn đối diện với “Jiyong kia” nhưng sao lại quá khó? Nói hết sự thật và chấm dứt chuỗi ngày sống trong ảo tưởng hạnh phúc hay tiếp tục che giấu và chìm đắm vào ảo mộng của chính mình? Tôi không biết..


-SEUNGHYUN!!! – tiếng hét của nó khiến tôi bừng tỉnh. Hốt hoảng nhìn về phía trước, chiếc xe đi ngược chiều đang đâm thẳng về phía tôi.


Kétttttttttttt


Đường trơn, lệch tay lái cùng thắng gấp khiến chiếc xe quay thành một vòng tròn rồi đâm thẳng vào vách đá. Tiếng kèn báo hiệu vang lên inh ỏi, mùi khói xe bao trùm mọi thứ. Hậu quả kéo theo là cả tôi lẫn nó đều đập mạnh về phía trước. Vệt máu dài từ trán chảy xuống, cảm giác xây xẩm vây lấy tôi. Sờ nhẹ vào vết thương đang rỉ máu rồi sực nhớ lại, nó..nó không sao chứ?


Nhìn cơ thể bất động đang ngã về phía trước mà tim tôi như ngừng đập. Vội vã lay nhẹ người nó, làm ơn..


-Hyunnie..


Giọng nói thỏ thẻ vang lên. Tôi như kẻ mất trí mà ôm chầm lấy nó. Tự dặn lòng phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ mới bảo vệ được nó. Nhưng bất chợt nước mắt lại trào chực. Cảm giác mất mát, sợ hãi khi vụt mất vật quan trọng nhất đời mình lại đến một lần nữa. Muốn quên cảm giác đó nhưng nhận ra rằng, ai cũng bảo rằng phải quên mà chẳng mấy ai làm được. Và chỉ một vết xước nhẹ, rất nhẹ thôi cũng đủ làm tôi vỡ oà mà khóc.


..
..


Không còn cách nào khác, tôi phải gọi Teddy đến rước về. Đặt chân vào nhà thì đồng hồ cũng đã điểm một giờ. Bế cậu nhóc ngủ gật trên xe vào phòng, âu yếm đặt xuống giường rồi hôn nhẹ lên trán, lẳng lặng bước ra ngoài.


-Hyung không sao chứ? - Nhìn gương mặt thâm tím của Teddy, mãi đến giờ tôi mới có cơ hội hỏi.


Teddy cười rồi gật đầu thật nhẹ. Không cần hỏi tại sao, không cần hỏi do ai làm thì tôi cũng  dư sức đoán được. Người đánh Teddy ra nông nỗi này chính là ông ta. Lí do chắc chắn lại là vì tôi và nó.


-Hyung, em xin lỗi.


-Xin lỗi gì? Là do tôi tự chuốc lấy thôi.


Không để tôi nói gì nữa, Teddy liền nhanh chóng rời khỏi.


Tuyệt vọng, chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến thế. Tôi không những không bảo vệ được nó mà còn khiến Teddy vướng vào rắc rối này. Lần này chỉ là đánh cảnh cáo, thế còn lần sau? Liệu Teddy sẽ an toàn? Tôi không biết, không cách nào biết được. Những người xung quanh tôi cứ vì tôi mà chịu tổn thương, rốt cuộc tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi sao? Tôi muốn làm gì đó nhưng tôi biết phải làm gì chứ? Rời khỏi nơi này không được, ở lại cũng không xong. Chẳng lẽ đây là lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc rượt bắt này ư? Và...


Tình yêu này, còn có thể không..?


..
..


Có lẽ do quá mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã gần xuống núi. Tôi đã ngủ suốt một ngày một đêm sao? Vỗ nhẹ vào thái dương, ngủ quá giấc khiến đầu tôi nhức như búa bổ. Mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, rối tung rối mù mà tôi lại có thể ngủ như thế sao? Seunghyun ơi là Seunghyun..


-Dậy rồi sao? - Tôi cứ đẫn người ngồi đó đến khi nghe giọng nói thân thuộc vang lên.


Dứt lời, nó cứ thế kéo tôi đến bàn ăn. Vẫn chưa kịp định thần lại thì thức ăn đã được bày biện hoàn hảo trên bàn. Nó đang làm gì thế này?


-Ăn đi. – Nó ra lệnh, liên tục gắp thức ăn vào bát của tôi.


Tôi ngây người một lúc rồi mới ngoan ngoãn cầm đũa, lùa thức ăn vào miệng mình. Nó yên lặng đến mức kì lạ. Suốt bữa ăn, nó chỉ gắp thức ăn cho tôi mà không nói bất cứ câu nào, kể cả một nụ cười cũng không xuất hiện. Nó giận tôi sao? Vì tôi ham ngủ mà không quan tâm đến nó?


-Em giận anh sao? – Không chịu nỗi bầu không khí khác lạ này, tôi bèn hỏi.


Nó ngước lên nhìn rồi lại gắp thức ăn, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi. Nó cư xử thế này là sao chứ? Tất cả mọi chuyện chưa đủ khiến tôi mệt mỏi sao? Nén cảm giác bị xem thường lại, tôi ăn thật nhanh rồi đặt bát xuống.


-Em giận anh???


Thế nhưng tôi vẫn không nhận được câu trả lời nào từ nó. Nó chỉ yên lặng thu dọn chén đũa, dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, mặc kệ tôi có hỏi nó bao nhiêu lần.


Xong, nó vào phòng. Không lâu sau, nó bước ra cùng với chiếc balo nhỏ được đeo gọn gàng trên lưng. Nó cúi gập người 90 độ chào tôi rồi cứ thế tiến về phía cửa. Đến lúc này tôi thật sự sợ. Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải hôm qua vẫn còn vui vẻ lắm sao? Không lẽ..nó nhớ lại rồi sao?


-Jiyong! - Tôi hoảng hốt đuổi theo, giữ chặt tay nó. Nó giận tôi cũng được, không nói chuyện với tôi cũng được, nó muốn làm gì tôi cũng được..chỉ xin nó đừng rời bỏ tôi..


Nó đẩy tay tôi ra, lại tiếp tục cất bước.


-Anh xin lỗi, xin lỗi.. – Vậy là hết, chắc chắn nó đã nhớ lại mọi chuyện. Chỉ có thế, nó mới giận đến mức không cần tôi nữa..


-Seunghyun, trông tôi giống thằng ngốc lắm sao?


-Anh..


-Anh định lừa tôi đến bao giờ? Một năm, mười năm..hay cả đời?


Ác mộng đã thành sự thật. Điều mà tôi không muốn nhất đã đến. Cái kí ức khốn khiếp kia tại sao không biến mất vĩnh viễn? Tại sao lại quay lại với nó chứ? Đừng nhớ, xin nó đừng nhớ gì mà..


-Tại sao không nói cho tôi biết sự thật? Tại sao nguỵ tạo một quá khứ hoàn hảo cho tôi? Tại sao lại khiến tôi chìm vào hạnh phúc để rồi giờ phải đau đớn như thế này? Anh vui không? Xem tôi như thằng ngốc vui lắm đúng không? Vì tôi đã giết mẹ anh? Anh hận tôi đến thế sao? Anh muốn khiến tôi thảm hại đến mức nào nữa chứ?


Không, không phải thế. Tôi không cố ý giấu nó, chỉ vì tôi muốn bên nó, chỉ vì tôi sợ mất nó thôi..


-Anh nghĩ tôi sẽ nói thế nữa sao? Nếu anh nghĩ anh có thể khiến tôi đau khổ thì anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi. Thời gian qua, tôi chỉ đùa với anh cho vui thôi. Gì mà yêu với chả thương chứ? Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ và sẽ không bao giờ nghĩ mình yêu anh cả. Tôi ở cùng anh những ngày qua chỉ vì tôi muốn lợi dụng anh. Chỉ có anh mới giúp tôi trốn khỏi sự truy bắt của ông ta. Tôi vốn dĩ muốn giả ngu mà nhờ anh một thời gian nữa. Nhưng từ hôm nay thì không cần nữa bởi anh hiện giờ có khác gì tôi. Ở cùng anh chỉ khiến tôi càng mau bị bắt thôi. Nói trắng ra, anh-hết-giá-trị-lợi-dụng-rồi!


-Thế mới nói, tôi không tốt như anh tưởng đâu. Tôi không phải là Jiyong mà anh biết nữa. Thế nên anh dẹp mộng yêu đương đi. Để cảm ơn anh đã quan tâm tôi bấy lâu, tôi sẽ buông tha cho anh. Tôi khuyên anh, anh nên hận tôi đi. Trở lại làm tên khốn vừa nhìn tôi đã thấy chướng mắt đấy. Như thế sẽ tốt hơn cho anh và cả tôi. Anh không cần phải mơ tưởng nữa và tôi sẽ không cảm thấy phiền phức nữa. Sòng phẳng, không ai nợ ai.


Nói xong, nó xoay cửa bỏ đi.


-Nấu một bữa ăn, chào một cái là sòng phẳng ư? Em nghĩ anh là gì? Khi cần thì lấy, không cần thì vứt sao? Em nghĩ anh sẽ để em đi dễ dàng thế sao??? – Tôi kéo nó lại, ôm chặt nó vào lòng. Hết giá trị lợi dụng, mơ tưởng, phiền phức, sòng phẳng gì chứ? Chỉ với những lí do nhảm nhí đó mà định rời bỏ tôi sao? Nó nghĩ tôi sẽ tin những lời khó nghe đó chắc?


-Nghe anh giải thích được chứ? Anh biết mình quá đáng khi nói gạt em, anh biết mình phải nói sự thật cho em ngay từ đầu. Nhưng Jiyong à, anh sợ, anh sợ lắm. Anh sợ em bị tổn thương, anh sợ anh sẽ vụt mất em..thế nên..anh..


Chẳng biết vì sao đột nhiên sống mũi tôi cay cay, những câu nói hỗn loạn không đầu không cuối cứ thế tuôn ra. Tôi như kẻ mất trí, lắp ba lắp bắp nói thật nhanh như sợ nếu không giải thích, nó sẽ mãi mãi rời xa tôi.


-Anh yêu tôi thật sao?


Nhận được câu hỏi đó, tôi mừng như bắt được vàng mà lập tức gật đầu liên tục. Sợ vẫn không đủ, tôi luôn miệng bảo rằng tôi yêu nó, nói hết tâm tư tình cảm giấu kín cho nó biết. Đừng bỏ tôi, xin nó đừng bỏ tôi..


-Tôi..cũng..yêu anh.



--------------------------


-Tôi..cũng..yêu anh.


Những từ tôi luôn muốn nói, những từ mà tôi giấu kín suốt ngần ấy năm..khó khăn lắm mới bật ra thành một câu trọn vẹn. Nhìn đôi mắt sáng lên sau khi nghe câu nói ấy, đột nhiên tôi lại sợ khi phải nói điều tiếp theo. Tôi sợ anh sẽ thất vọng, tôi sợ anh mình sẽ tổn thương anh. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác..


-Câu nói đó, nếu là bốn năm về trước..tôi chắc chắn sẽ không do dự mà nói với anh. Nhưng tôi không phải là tôi ngày trước nữa. Tôi hiện giờ không hề yêu anh! - Câu nói vừa dứt thì cơn đau lập tức vây lấy tôi, đau như có người cầm dao cứa vào đấy. Tôi muốn gào lên rằng, tôi đang nói dối đấy, tôi bây giờ hay tôi bốn năm trước, mười năm trước đều yêu anh. Thế nên, đừng tin, đừng tin lời tôi..Seunghyun à..


-Em nói dối! Rõ ràng hôm đó, em bảo em sẽ không từ bỏ anh nữa. Em cần anh, em yêu anh mà đúng không? Vậy nên đừng đùa nữa, không vui đâu Jiyong à!  – Anh nhìn tôi, đôi mắt rạn vỡ..


-Tôi không hề đùa giỡn gì với anh hết!!!! – Tôi hét lên. Đừng dùng đôi mắt đó nhìn tôi, đừng nhìn..


-Thế em hận anh đi. Em hận anh, trả thù anh đi. Em làm gì anh cũng được, em bảo gì anh cũng nghe theo..chỉ cần cho phép anh ở bên em được không?


-Thật anh sẽ làm mọi điều tôi muốn?


-Chắc chắn!


-Anh đối xử tàn nhẫn như thế nào, tôi sẽ quên hết. Những gì tôi làm với anh, tôi hy vọng anh cũng hãy quên đi. Tôi và anh là không thể. Anh mãi mãi là người anh cùng mẹ khác cha với tôi. Và tôi cũng chỉ là thằng em trai cướp mất tình yêu của mẹ dành cho anh.


Từng câu nói tàn nhẫn cứ thế tuôn ra trong khi lí trí cứ gào thét sự thật. Anh em thì sao? Dù anh có ai đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu anh thôi. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói thế. Tôi muốn nói tôi yêu anh, tôi cần anh, càng không thể hận anh. Tôi muốn cả đời này không thể quên anh, muốn anh in sâu vào tâm trí tôi, muốn ngày nào cũng được ngắm nhìn anh. Thế nên đừng buông tay tôi, đừng buông tay tôi...


-Thế nên..anh buông tha cho tôi đi, buông tay tôi đi, được không? - Tôi đẩy anh ra, tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi sợ, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ, sẽ oà khóc trước mặt anh mất.


-Nếu đó là điều em muốn, anh..anh sẽ để em đi. Nhưng xin em, một lần nữa thôi, nói yêu anh một lần nữa được chứ? – khoảng lặng dài và sau đó từng câu nói được vang lên. Tôi vẫn quay lưng, không dám nhìn vào anh. Nhưng dù thế, chỉ qua giọng nói run rẩy ấy, tôi cũng biết được anh đau nhiều như thế nào. Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi..


Hít một hơi thật sau, lén đưa tay lau nước mắt đang chực trào rồi quay lại, cố giấu đi sự yếu đuối của mình. Không ngần ngại, tôi sà vào lòng anh, ôm thật chặt. Lần cuối cùng, đây là lần cuối tôi có thể hít lấy mùi hương ngọt ngào này, lần cuối được cảm nhận được sự ấm áp này, lần cuối được ôm con người này.


-Em yêu anh, em yêu anh, yêu anh, yêu anh...


Không biết hai chúng tôi ôm nhau trong bao lâu, không biết mình đã lẩm bẩm câu “yêu anh” bao nhiêu lần. Tôi chỉ biết, đột nhiên anh siết tôi tôi vào lòng, ngấu nghiến môi tôi. Tôi thả lỏng người, không hề chống cự mà hoà vào nụ hôn ấy. Nụ hôn tưởng như dài bất tận, tôi cứ tham lam cuốn lấy lưỡi anh, nếm lấy hương vị say đắm này lần cuối. Chợt, anh đẩy tôi ra..


-Cảm ơn và..tạm biệt, em trai!


“Em trai”..phải rồi, vốn dĩ tôi chỉ là em trai của anh thôi. Chuyện gì cũng có thể thay đổi nhưng có một điều không thể chối bỏ. Tôi, đang đã và mãi là em trai của anh. Tôi đau gì chứ? Buồn gì chứ? Chỉ có như thế mà đã hối hận, đã muốn bỏ cuộc rồi sao? Đây chẳng phải là điều tôi muốn sao? Tôi còn tiếc nuối điều gì nữa chứ? Nếu sợ phải xa anh như thế, sao không ở lại đi? Tôi nghĩ tôi còn có thể sao? Tôi nợ anh quá nhiều rồi và bây giờ là lúc để tôi trả món nợ đó. Jiyong à, mày không thể vô sỉ tới mức đó!!!


Tôi định thần lại, cuối gập người chào anh rồi cất bước. Đến gần cửa, tôi không chịu được mà quay lại, lén nhìn anh một lần nữa. Tạm biệt nhé Seunghyun..


..
..


Cánh cửa vừa khép lại, tôi liền đổ sụp người xuống, tựa lưng vào cửa mà oà khóc nức nở. Giá như tôi có thể mất trí nhớ vĩnh viễn. Tôi muốn quên hết, quên tất cả tội lỗi mà mình gây ra. Tôi không muốn nhớ tôi đã thay đổi như thế nào, tôi không muốn nhớ tôi đã giết bao nhiêu người, tôi không muốn nhớ tôi đã thù hận anh ra sao..Bởi tôi không muốn chia tay, tôi không muốn xa anh, tôi không muốn, không muốn...


Có một hố sâu mang tên kí ức, nó cuốn lấy tôi, nhấn chìm tôi. Như một sợi dây thừng, nó thắt chặt lấy tôi, khiến tôi không thở được. Tôi nghẹt thở trong hố sâu kí ức đó. Dù tôi có vùng vẫy, cầu xin, nhưng không có bàn tay nào kéo tôi ra được. Tôi khóc, tôi gào thét trong sợ hãi, tôi điên cuồng trong thứ được gọi là quá khứ. Những kí ức dồn cứ dồn nén, đau khổ chồng chất khổ đau. Nếu tôi có thể quên mãi mãi thì tôi cũng đã không đau đớn như hôm nay, hay nếu có thể mất trí nhớ ngay bây giờ, tôi cũng cam lòng..


Nếu ông trời đã cho cơ hội tôi được quên đi, tại sao lại không là mãi mãi? Tại sao từng kí ức cứ trở về trong những giấc ngủ? Từng chút một, nó hiện lên rõ ràng qua những giấc mơ như một cuộn phim chiếu lại. Tôi không dám ngủ, tôi sợ mình sẽ nhớ lại quá khứ khủng khiếp đó. Thế nhưng vì sao, vì lí do gì, tôi lại nhớ lại mọi thứ? Chỉ một tiếng thuỷ tinh vỡ, kí ức như con sóng ào ạt xô vào bờ, trở về với tôi. Sự thật tàn khốc đến mức tôi không thể chấp nhận được. Tôi đã trở thành một con người đáng sợ đến thế sao? Và có cần xát muối tim tôi như vậy không? Cho tôi hiểu cảm giác yêu và được như thế nào rồi bắt tôi từ bỏ nó. Tại sao cứ phải đùa giỡn với trái tim tôi như thế? Tôi không muốn nhớ nữa, tôi không muốn!!!


Nhớ hết tất cả, thế nhưng tôi ép bản thân mình phải quên đi. Nếu tôi quên hết, tôi sẽ được bên anh mà không phải bận tâm điều gì. Nếu tôi quên hết, tôi sẽ trở lại là một Jiyong của ngày xưa. Nếu tôi quên hết, tôi có thể yêu anh như trước, thậm chí còn nhiều hơn. Tôi giả vờ ngu ngơ để được chìm đắm vào thứ hạnh phúc do chính mình tạo ra. Và tôi đã bị mờ mắt trước cái hạnh phúc không thật đó. Tôi dường như quên mất mình là ai, tôi hoá thân vào vai Jiyong ngây thơ một cách hoàn hảo trong mắt anh. Có lẽ tôi sẽ thả mình vào con đường không lối thoát đó mãi mãi nếu việc đó không xảy ra.


Từ việc Teddy rồi khỏi nhà, tôi thừa sức đoán được hành động của ông ta. Đáng lý ra, tôi nên bỏ cuộc ngay lúc ấy. Tôi không nên bám víu vào ảo tưởng đó để rồi ngày hôm qua, tôi xém tí nữa đã hại chết anh. Cùng anh ngắm hoàng hôn trên biển, cùng ôm nhau, hôn nhau..và cả cảnh tượng chiếc xe bảy chỗ đâm thẳng xe anh, tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Trước khi chiếc xe cố tình gây tai nạn đó chạy mất, tôi đã nhìn thấy tên thư kí luôn đi cùng ông ta. Hắn nhìn tôi, vẫy tay rồi cười như chưa có gì xảy ra. Cũng chính giây phút đó, tôi nhận ra rằng, sự hiện diện của mình sẽ giết chết anh!
 

Mục tiêu của ông không ai khác ngoài tôi. Ông vốn dĩ chỉ muốn bắt tôi, muốn tôi trả giá cho sự ngang bướng của mình. Đúng như ông đã nói, tôi và ông rất giống nhau. Trước đây, tôi muốn trả thù anh bằng cách khiến anh chết dần chết mòn trong đau đớn. Vì thế, chắc chắn ông cũng sẽ chọn cách giống tôi. Cách khiến tôi đau chết mức sống không bằng chết, chẳng phải chỉ cần tổn thương anh, giết anh trước mặt tôi hay sao? Ông muốn tôi nhận ra, cái chết của anh chính vì tôi, muốn tôi sống trong sự hối hận tột cùng. Nhưng tôi sẽ không để điều đó diễn ra theo ý ông!!!


Lỗi lầm mà tôi gây ra, tôi sẽ trả giá bằng chính bản thân mình. Anh, Teddy, tôi không muốn hai người xảy ra chuyện gì chỉ vì tôi. Cao thượng, hy sinh? Tôi chỉ không muốn có người tổn thương vì tôi nữa thôi. Lau khô nước mắt nhạt nhoà trên khoé mi, việc gì tôi phải khóc lóc như một đứa con gái thế này chứ? Quá đủ rồi!!!! Tôi sẽ chấm dứt trò chơi rượt bắt này, sẽ bảo vệ anh và kết thúc mọi bi kịch..


Tôi đứng lên, rời khỏi tổ ấm, rời khỏi tình yêu của mình. Tìm buồng điện thoại công cộng, tôi bấm số, gọi cho kẻ mà tôi không muốn gặp nhất..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét