Không muốn chia tay cũng phải chia tay, không muốn dừng cũng phải
dừng, không muốn chấm hết cũng phải chấm hết. Thế sao muốn dừng yêu thương
nhưng lại chẳng thể. Muốn tim thôi đừng đau nữa nhưng lại vẫn đau. Muốn quên đi
một hình bóng nhưng lại chẳng quên. Tìm về kí ức, đón nhận tình yêu của anh với
vô vàn hạnh phúc để giờ đây mất nhau trong vô vàn nỗi đau. Tại sao vẫn không
thể đem đến cho nhau một hạnh phúc trọn vẹn? Câu hỏi đó, có lẽ em sẽ mãi mãi
không trả lời được..
Giữa màn đêm u tối, ngọn lửa le lói toả ánh sáng rực rỡ và đầy kiêu
hãnh. Thứ ánh sáng đầy mị lực đó như soi sáng một tâm hồn, khiến cho loài thiêu
thân đắm chìm, lao thân vào đó dù nó biết rõ, ngọn lửa ấy sẽ thiêu trụi nó, sẽ
giết chết nó. Tình yêu em dành cho anh cũng thế anh à. Đối với em, tình yêu là
cạm bẫy. Ẩn chứa bên trong sự ngọt ngào của hạnh phúc là sự nhớ nhung, là nước
mắt, là nỗi đau. Em mù quáng lao vào cái bẫy ấy. Em chấp nhận lấy đau đớn vì em
không thể sống thiếu anh, dù biết rằng sẽ có một ngay, chính anh sẽ làm tim em
tan vỡ.
Em đã từng rất ích kỉ. Em muốn giữ tay anh thật chặt, muốn anh mãi
mãi là của em. Thế nhưng..anh à, em chấp nhận buông tay! Em sẽ không vùi mình
vào nỗi nhớ, em sẽ chôn vùi kỉ niệm, em cần phải đứng dậy, em cần phải mạnh mẽ
để tiếp tục hoàn thành con đường phía trước dù chỉ còn một mình em. Quá khứ em
đã không làm được gì cho anh thì tương lai, em sẽ không bỏ lỡ nữa. Và đây có lẽ
là tất cả những gì em có thể làm cho anh..
..
..
-Cô chắc chắn chứ? – Tôi ngồi xuống, thắt dây an toàn.
-Tôi đã làm theo đúng lời anh dặn. Chỉ cần anh giữ đúng lời hứa,
anh phải lấy tôi! - ả nhăn nhó khó chịu rồi khởi động xe.
-Dĩ nhiên rồi! – Tôi cười rồi đáp. Tôi đương nhiên phải lấy ả, phải
luôn giữ ả bên cạnh mình rồi. Làm sao tôi có thể để ả ở lại một mình được chứ?
Ả còn phải hoàn thành bổn phận của nàng dâu, phải thoả mãn, “phục vụ” bố chồng
mình mà. Tôi sao có thể để cha mình thiệt thòi như thế được. Nếu chỉ có tôi với
ông chẳng phải quá nhàm chán sao?
Chiếc xe phóng nhanh trên đường rồi dừng hẳn trong sân ngôi nhà
“thân thương” ấy. Xem ra ả gần ra dáng bà chủ nhà này rồi nhỉ? Được giao hẳn
quyền sai vặt bọn giúp việc, được giao cả chìa khoá nhà. Tôi khá là tò mò,
không biết ả đã phải đánh đổi mấy đêm để nhận được những thứ này nhỉ? Kể ra ả
cũng chịu khó thật, làm tình với lão già như thế không thấy quá kinh tởm sao?
À, tôi quên mất. Chẳng phải hai người đều kinh tởm như nhau sao?
Nhưng lúc này tôi phải cảm ơn ả, cảm ơn sự ngu ngốc đó. Dù gì cưới
một thằng trai trẻ như tôi vẫn hơn lấy một lão già để người đời dị nghị nhỉ?
Thế nên ả mới dễ dàng chấp nhận điều kiện của tôi. Ả nghe lời tôi đuổi hết đám
giúp việc, bảo vệ về mà không biết chính hành động ngu ngốc đó sẽ khiến ả tự
đào hố chôn mình. Và dĩ nhiên, căn nhà này chỉ có tôi, à và ông ta. Đã đến lúc
kết thúc trò chơi vô vị này rồi. Thảm kịch ngày hôm nay do chính tôi viết nên
và tôi cũng sẽ là người đặt dấu chấm hết cho nó.
..
..
Tôi nên dừng lại? Tôi e rằng tôi không thể. Từ lúc quyết định rời
khỏi anh, tôi đã chắc chắn mình không thể dừng lại được nữa. Nếu sự việc ngày
hôm qua xảy ra một lần nữa, ai có thể chắc chiếc xe chỉ va vào nhau, ai có thể
chắc anh sẽ luôn may mắn như thế? Lúc nào cũng bất an vì không biết chuyện gì
sẽ xảy ra, lúc nào cũng cảm thấy phiền phức vì bị theo dõi thì cuộc sống của
anh sẽ như thế nào? Tôi không muốn phá huỷ cuộc sống của anh. Ông, ả và cả tôi
đều không có quyền đó. Cách duy nhất để chấm dứt mọi chuyện chính là cả ba
người chúng tôi nên biến mất. Vĩnh viễn.
Tôi muốn vứt bỏ quá khứ và sống một cuộc sống mới, không nước mắt,
không thù hận mà chỉ có tình yêu của hai chúng tôi. Tôi không cần tiền cũng
không cần quyền lực của ông. Ông sơ suất với ả ta, đó là lỗi của ông và ông nên
chịu trách nhiệm với nó. Tại sao lại bắt tôi gánh lấy lỗi lầm đó thay ông? Tôi
đã từng muốn quên, tôi đã từng cố tha thứ, tôi đã từng muốn dừng lại nhưng
chính ông đã cướp mất cơ hội duy nhất đó. Ông ép tôi đến bước đường cùng, ép
tôi phải trở lại làm tên điên giết người không gớm tay. Ông thích chơi trò mèo
vờn chuột lắm đúng không? Ông ghét tôi, hận tôi, muốn giết tôi lắm nhỉ? Ông
cũng biết đó thôi, tôi rất giống ông. Thế nên tôi cũng đang muốn bịt mồm lão
già lắm chuyện như ông lắm rồi đấy.
Cha con? Máu mủ? Ruột thịt? Toàn là những thứ nhảm nhí, vô nghĩa.
Nếu ông xem tôi là con, ông sẽ đối xử với tôi như thế chăng? Nói trắng ra, tôi
chẳng là cái quái gì đối với ông. Thứ quan trọng nhất với ông có lẽ chỉ là
quyền lực và hạnh phúc của chính bản thân ông. Nếu ông đã như thế, tôi việc gì
phải giữ lễ nghĩa với ông nữa? Nói ra thì có vẻ nực cười, điên rồ thật đấy.
Nhưng tôi muốn giết ông, giết cha ruột của mình. Mọi người nghĩ tôi điên khùng
cũng được, nói tôi bất hiếu cũng được, nói tôi tán tận lương tâm cũng được, nói
tôi thua cả cầm thú cũng được, cho rằng chuyện này không thể chấp nhận cũng
được ..Tôi không cần biết và cũng chẳng cần quan tâm đến việc đó. Bởi tôi làm
gì còn có thể quan têm đến những thứ vớ vẩn đó nữa chứ? Cát bụi sẽ trở về cát
bụi..
..
..
-Anh tốt nhất nên giữ đúng lời hứa. Anh nhất định phải kết hôn với
tôi. Rõ chưa? - Ả dẫn tôi vào nhà trong khi mồm cứ lải nhải.
-Tôi hứa! – Tôi đáp, đảo mắt quan sát khắp nhà.
-Anh đồng tính, biến thái gì cũng được, tôi không quan tâm. Tất cả
những gì anh cần làm là luôn ở bên tôi thôi. Mọi việc sau này, tiền bạc hay
quyền lực đều phải do tôi quyết định. Được chứ?
-Chắc chắn rồi! – Quả đúng là con đàn bà tham lam. Đến lúc này còn
ham mê quyền lực đến thế sao? Loại người rẻ tiền như ả sống chỉ làm phiền người
khác.
-Còn nữa, sau này có lấy nhau anh cũng không được chạm vào tôi. Cứ
nghĩ đến cảnh anh và hắn thì tôi liền buồn nôn. Kinh chết đi được!
-Này! – Sau một hồi quan sát, chắc chắn xung quanh không còn ai
khác nữa, tôi lên tiếng – Tôi và Seunghyun thì sao? Cô buồn nôn sao? Thứ đĩ
điếm như cô cũng biết gì là kinh tởm à?
-Anh nói cái gì? - ả khựng lại, quay sang lườm tôi.
-Tôi hỏi, thứ đĩ điếm như cô cũng biết gì là kinh tởm hay sao????
Chát..
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, vừa dứt lời, ả lập tức tát thẳng
vào mặt tôi khiến cho một bên má liền đỏ ửng lên. Hình như trước giờ tôi đối xử
quá nhân từ với con ả này rồi nhỉ? Dám tát tôi sao? Giỏi lắm Kiko, giỏi lắm..
-Cũng không tệ. Càng phản kháng, càng giận dữ thì càng thú vị! -
Tôi phá lên cười trước con mắt ngỡ ngàng của ả. Bệnh hoạn, biến thái sao? Tôi
không phủ nhận điều đó. Nhưng việc đó thì liên quan gì tới ả? Ả muốn nói tôi
sao cũng được nhưng ả dựa vào đâu dám nói anh như thế? Đừng tưởng thích nói gì
thì nói!
Nâng mặt ả lên, ngắm từng góc cạnh của khuôn mặt rồi tặng một cái
tát trời giáng lên gò má cao ấy. Ả là cái quái gì mà dám tát tôi? Hay ả nghĩ
tôi không dám tát ả? Nếu thế nhìn nhầm rồi cưng à..
Cái tát khiến ả ngã nhoài xuống sàn. Ả ôm mặt, định hét lên thì tôi đã nhanh chóng bịt mồm ả lại. Định hét lên à? Định phá huỷ kế hoạch cuối cùng của tôi sao? Đừng mơ!!!
-Con điếm rẻ tiền..đi chết đi! – Vẫn bịt mồm ả, tôi thì thầm bên
tai ả bằng chất giọng ngọt ngào nhất.
Tôi nhấn ả xuống sàn nhà, khoá chặt hai tay ả lại. Đến lúc này ả
thật sự hoảng sợ. Đôi mắt kiêu kì ban nãy lập tức biến mất mà thay vào đó là sự
sợ hãi ngập tràn. Ả vùng vẫy nhưng tất cả những gì ả có thể làm là phát ra
những tiếng “ư..ư..” vô nghĩa.
-Sợ lắm sao? Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng mà~
Gương mặt ả lập tức tái xanh, vùng vẫy càng dữ dội hơn. Phiền phức,
tôi không giữ ả lại nữa mà nằm lấy đầu ả, đập mạnh xuống sàn nhà. Dường như vẫn
chưa đủ khiến ả im lặng, tôi lại lôi đầu ả lên rồi lần thứ hai đập mạnh xuống
sàn nhà. Haiz, ả lại phạm sai lầm rồi. Ả càng chống cự thế này chỉ càng khiến
tôi thêm hứng thú thôi.
-Yên nào, tôi sẽ không để cô chết tẻ nhạt thế đâu.
Cảm thấy ả dần mất hết sức chống cự, tôi buông lỏng người ả rồi lấy
trong balo con dao sắc lẽm đã chuẩn bị từ trước. Trong khi ả thở dốc, mê man
thì tôi một lần nữa lôi đầu ả lên.
-Cô biết chứ? Cô thật sự rất đẹp. Nhưng cô sẽ càng đẹp hơn nếu
gương mặt này tôi trang trí thêm vài thứ nhỉ?
Hiểu ý định của tôi, ả bất lực lắc đầu nguầy nguậy. Tôi vốn dĩ
không có ý định làm thế nhưng chính ả đã tự chuốc lấy kết quả này. Cái giá của
việc dám tát tôi là đây! Hơn nữa, tôi vốn thích cảm giác ngắm nhìn con mồi cố
gắng giẫy giụa rồi bất lực mà chết dần trong vô vọng mà.
Đem lưỡi dao kề sát gương mặt xinh đẹp của ả. Không một chút ngừng
ngại, tôi dùng sức nhấn lưỡi dao, kéo một đường dài hoàn hảo trên mặt ả. Máu
bắt đầu chảy dọc theo vết rạch, ả gần như hét không thành tiếng, nước mắt hoà
lẫn với máu lấm lem trên gương mặt. Đẹp rồi, bây giờ gương mặt này mới thật sự
xinh đẹp nha..
-Xong rồi, cô nhìn gương chứ?
Sau khi rạch liên tiếp vài đường trên mặt ả, tôi buông dao rồi tìm
lấy bất cứ vật gì có thể soi gương được. Ả nhắm chặt mắt chống cự. Không muốn
xem tác phẩm của tôi sao? Đừng hòng..
Tôi banh hai mắt ả ra, ép ả nhìn gương mặt thấm đẫm máu, nhìn những
vết rạch cẩu thả thấy cả thịt bên trong. Ả gần như phát điên, la hét hoảng
loạn. Lại la hét, con đàn bà này không thể giữ yên lặng sao? Dù ông ta ở trên
hai tầng lầu nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động lớn mà..
-Im lặng! Nếu không muốn chết thì lập tức im lặng cho tôi! – Nắm
tóc lôi lên rồi rít từng tiếng bên tai ả.
Câu nói như đánh thức tâm trí ả. Ả lập tức bình tĩnh mà ngoan ngoãn
im lặng, bất quá chỉ còn vài tiếng thút thít bất lực.
-Anh..thật sự..không..giết tôi? – từng chữ rời rạc vang lên một
cách yếu ớt từ đôi môi nhơ nhuốc nhuộm đỏ sắc máu.
-Không giết cô? E rằng chuyện đó là không thể. Cùng lắm, tôi chỉ có
thể cho cô sống lâu tí thôi - dĩ nhiên, sống càng lâu thì đau đớn phải nhận lấy
càng nhiều thôi rồi!
Không nhận được câu trả lời như ý. Ả thất vọng khóc tức tưởi. Lợi
dụng lúc tôi không để ý, ả cố ngồi dậy, toan chạy đi. Muốn chạy lắm sao? Sợ
chết lắm sao? Nếu sợ như thế thì ngay từ đầu đừng làm những việc đồi bại đó.
Người dẫn mẹ về nhà là ả, gián tiếp hại chết mẹ là ả, quay video là ả, huỷ hoại
hạnh phúc của tôi cũng là ả..Với tất cả những gì à gây ra, tôi sẽ không tha cho
ả dễ dàng thế đâu.
Vơ con dao đặt dưới sàn nhà, tôi liền đâm mạnh vào bắp đùi ả. Chạy
đi, có giỏi thì chạy nữa xem..
Không bỏ cuộc, ả cố lê lết thân xác thấm đẫm máu của mình khỏi tôi.
Nhìn bộ dạng cực khổ, ham sống sợ chết của ả lại khiến tôi ngứa mắt vô cùng.
Nhìn đồng hồ rồi nhìn sang ả, xem ra phải kết thúc sớm thôi. Phí quá nhiều thời
gian với ả rồi.
Chỉ với vài bước, tôi đã đứng trước mặt ả. Ả bò trên sàn, nắm lấy
chân tôi, thều thào cầu xin. Bây giờ mới biết cầu xin, mới biết hối lỗi sao?
Quá muộn rồi! Đây là cái giá phải trả cho sự thủ đoạn, tham lam của ả. Tôi lạnh
lùng hất tay ả ra, dùng một chân đạp mạnh lên bụng ả. Khóc lóc đi, cầu xin nữa
đi nào..
-Tạm biệt nhé~
Dứt lời, tôi đè lên người ả, nắm chặt con dao mà đâm liên tiếp vào
ngực, vào bụng ả. Ả dùng chút sức lực cuối cùng quơ tay loạng xạ hòng phản
kháng nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi mặc kệ hành động chống cự vô ích đó, lưỡi
dao vẫn cứ thế cắm sâu vào người ả. Con đàn bà khốn khiếp, lắm điều. Con khốn
chỉ biết mang đến rắc rối, phiền phức. Con điếm lăng loàng, vô sỉ. Chết đi,
chết cho khuất mắt, chết cho khỏi làm phiền đến ai nữa. Chết đi!!!!!
Đến khi tay mỏi nhừ, đến khi máu văng tung toé khắp sàn nhà, đến
khi cơ thể ả mềm nhũn, đến khi con mắt trợn trắng mất hết sức sống mở to nhìn
tôi, tôi mới miễn cưỡng dừng lại. Máu theo từng cú đâm bắn ra khắp nơi, nhuộm
đỏ cả áo tôi. Tôi biết mình thật bệnh hoạn khi nghĩ điều này, nhưng tôi thích
máu, thích cái sắc đỏ quyến rũ những đầy chết chóc, thích vị tanh nồng xộc vào
mũi và hơn hết tôi thích cảm giác giết ả. Nhìn thân xác người không ra người,
quỷ không ra quỷ của ả, như được trút một gánh nặng, được giảm bớt một nỗi lo
lắng đeo bám bấy lâu, tôi phá lên cười thoả mãn.
Cộc..cộc..
Tiếng bước chân từ trên cầu thang vang lên đều đặn. Không lâu sau,
giọng nói của con người đáng khinh bỉ kia vang lên.
-Ai đó?
Tôi vội trốn vào một góc khuất, con mồi cuối cùng cũng tự sập bẫy
rồi..
--------------------------
-Đừng uống nữa! – Teddy giựt lấy lon bia từ tay tôi.
Tại sao tôi không được uống chứ? Nhảm nhí. Mặc kệ anh, tôi lấy lon
bia khác, khui ra và nốc cạn chỉ trong một hơi. Nhạt nhẽo quá..
-Cậu không định đi thật sao? Liệu Jiyong có ổn không? – Teddy thở
dài nhìn tôi.
-Hyung nói đến Jiyong nào? – Vừa dứt lời, Teddy lập tức nhìn tôi
đầy khó hiểu. Ngạc nhiên gì chứ? Tôi hỏi đúng mà. Anh muốn nhắc đến Jiyong nào?
Jiyong yêu tôi bất chấp tất cả hay Jiyong em trai tôi? Nếu là Jiyong yêu tôi
thì chết rồi. Còn em trai ư? Tại sao tôi phải quan tâm?
-Bây giờ không phải lúc đùa đâu!
-Em có đùa đâu! Hyung muốn nhắc Jiyong nào chứ?
-Seunghyun à!!
-Hyung, làm ơn đừng nói nữa. Được chứ? – tôi chặn ngang câu nói của
Teddy rồi với tay lấy lon bia khác.
Teddy nhăn nhó khó chịu, lẩm bẩm chửi tôi vài ba câu điên khùng gì
đó rồi im lặng ngồi xuống. Cứ thế tôi một lon, Teddy một lon rồi tôi một lon,
Teddy một lon..
Flashback
Sau khi nó rời khỏi, mọi thứ xung quanh tôi lập tức trở nên trống
rỗng. Tôi cứ đứng đờ đẫn như thế. Không biết phải làm gì, không biết tâm trạng
mình như thế nào. Chỉ cảm thấy tim cứ nhói lên từng hồi, từng câu nói, từng kí
ức lượn lờ trong tâm trí không chút nào thôi. Đột nhiên tôi lại có cảm giác
muốn khóc. Nó đi rồi, nó bỏ tôi rồi, vậy thì tôi còn cố gắng mạnh mẽ để làm gì?
Ai bảo đàn ông thì không thể khóc? Nhảm nhí! Vứt hết đi. Cứ khóc đi, để hình
bóng ấy chảy theo nước mắt mà biến mất đi...
Đưa tay sờ nhẹ khoé mắt, quả nhiên là ráo hoảnh. Người ta thường
bảo khóc sẽ làm vơi đi nỗi buồn. Vậy tại sao? Tại sao ngay cả khóc tôi cũng
không thể khóc? Thế tôi không đau nên không khóc sao? Không đâu, tôi đau chứ,
đau nhiều lắm. Nó bảo tôi buông tay, tôi đau. Nó nói yêu tôi, tôi đau. Tôi hôn
nó lần cuối, tôi lại đau. Ừ thì đau thế đấy nhưng tôi vẫn chịu được. Thế nhưng
khi hai từ “em trai” được chính mình thốt ra, vào chính giây phút ấy, tôi cứ
ngỡ tim mình đã ngừng đập rồi. Phải, tôi thừa nhận. Tôi không đau, không hề!!!
Bởi có lẽ từ “đau” không đủ để nói về cảm giác của tôi lúc đó. Hơn cả đau, gấp
ngàn lần, vạn lần nỗi đau thường ngày. Cảm giác đó dày xéo, vùi dập, rạch nát
tim tôi..
Nó thường sà vào lòng tôi mỗi khi xem TV, nó thường ôm chầm lấy tôi
từ phía sau mỗi khi tôi xuống bếp, nó thường lén lút trốn trong góc rồi bất ngờ
nhảy ra hù tôi, nó thường ngại ngùng nhón chân hôn tôi mỗi khi tôi giận dỗi, nó
thường mếu máo trưng cặp mắt sắp khóc để vòi tôi một thứ gì đó, nó thường...
Mọi ngóc ngách, mọi đồ vật đều gắn với những kỉ niệm, là niềm vui,
là hạnh phúc cùng nó. Những hình ảnh ngày nào như đoạn phim chiếu lại, chậm rãi
hiện ra khắp nơi. Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện vang vọng khắp căn nhà.
Không chịu nỗi nữa, tôi vội gọi cho Teddy rồi thật nhanh rời khỏi nơi ngập tràn
kỉ niệm này..
Tôi thừa nhận, tôi đang chạy trốn. Tôi hoảng sợ, tôi không dám đối
diện với sự thật rằng nó đã rời xa tôi. Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu đùa
tôi. Nếu đã không cho phép tôi và nó ở cùng một chỗ, tại sao lại để tôi gặp nó
một lần nữa? Gặp nó, tôi biết phải làm sao? Chào nó như một người em trai hay
sẽ vờ như không quen nó? Hai lựa chọn ấy, không cách nào tôi làm được cả. Kìm
lòng để không chạy đến ôm chầm lấy nó, van xin nó đừng bỏ rơi tôi, tôi quay
người, hướng về phía căn nhà. Đột nhiên, giọng Teddy vang lên. Tại sao anh lại
đến đây nhanh như thế chứ?
Tôi khựng lại nhưng nhất quyết vẫn không quay người về phía Teddy
và nó. Chợt tiếng động cơ xe vang lên rồi dừng lại.
-Jiyong, cậu tính đi đâu? – giọng Teddy một lần nữa hút lấy sự chú
ý của tôi. Nó? Nó định đi đâu??
Tâm trí tôi ngổn ngang, tôi vừa tò mò lại vừa muốn không quan tâm
đến nó nữa. Tôi vẫn ngoan cố đứng yên, chờ đợi một câu trả lời từ nó. Nhưng
không một tiếng nói, không một âm thanh nào cả..
Tinnn...
-Lên xe đi!
Tiếng kèn kêu inh ỏi và sau đó là một giọng nữ vô cùng quen thuộc.
Ngay lập tức, tôi xoay người nhìn về phía nó. Kiko? Tại sao ả ta lại đến đây?
Nó trầm ngâm nhìn Teddy một hồi lâu, bờ môi run rẩy như muốn nói gì
đó nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ nghĩ nó với Teddy vốn không ưa gì nhau thế nhưng
cách nó nhìn Teddy có gì đó là nhờ vả, là đau thương. Khó chịu, tôi ghét cách
nó nhìn người khác như thế, dù đó là Teddy đi chăng nữa. Haiz..tôi đang ghen
sao? Tôi lấy gì mà ghen chứ?
-Teddy..xin lỗi và cảm ơn. – Nó bước lên xe, nói rồi cửa kính xe
đóng lại. Chiếc xe cứ thế chậm rãi lăn bánh..
-Khoan đã Jiyong! Cậu định đi đâu? JIYONG!!
Teddy cố gọi theo nó trong khi tôi chỉ có thể lặng người nhìn chiếc
xe biến mất dần trong màn đêm. Kết thúc thật rồi sao?
End Flashback
Tại sao chứ? Tại sao người đầu tiên nó muốn gặp sau khi rời khỏi
tôi lại là ả? Thật ra giữa ả và nó có chuyện gì? Nó đi cùng ả, là về nhà sao?
Nó muốn kết hôn với ả? Nó muốn về căn nhà đó để làm gì chứ? Liệu ông ta có tổn
thương nó một lần nữa không? Liệu nó còn chịu được nữa hay sẽ gục ngã? Mà tôi
lo lắng gì, sợ hãi điều gì chứ? Tôi và nó vốn dĩ đâu còn quan hệ gì với nhau
ngoài hai từ “anh em”.
Việc duy nhất nó muốn tôi thực hiện chính là hãy buông tay nó.
Buông tay? Liệu tôi có thể không? Nếu tôi không thể, tôi có thể làm được gì
chứ? Tôi không làm được gì cả, hoàn toàn không! Tôi cố gắng níu kéo, cố ảo
tưởng hy vọng, cố cứu lấy tình yêu vô vọng này..Thế nhưng kết quả thì sao? Anh
trai sao? Phải rồi, tôi chỉ là anh trai, một người anh cùng mẹ khác cha không
hơn không kém. Cảm ơn nhé Jiyong, cảm ơn đã khiến tôi nhớ lại thân phận thật sự
của mình. Yêu một thằng đàn ông, hơn nữa lại chính là em ruột của mình..có
người anh nào như thế không? Được rồi, tỉnh lại đi Seunghyun à. Trở lại làm một
người anh tốt đi..
Người anh tốt? Nực cười..Tôi chưa và sẽ không bao giờ có thể làm
một người anh tốt. Tình cảm tôi dành nó sao chỉ có thể gọi là tình cảm anh em
đơn thuần? Không, tôi khẳng định, tình cảm mà tôi dành cho nó là tình yêu. Tôi
yêu nó, vô cùng yêu nó. Tôi ngu ngốc, tôi tự dối bản thân mình lâu lắm rồi và
tôi không muốn như thế nữa. Tôi muốn bù đắp, muốn dành tất cả tình yêu này, tôi
nguyện vì nó mà vứt bỏ tất cả..nhưng tại sao nó lại không cho tôi một cơ hội?
Mười năm trôi qua, trải qua bao hiểu lầm, bao ân oán, vui có buồn có..Dù thế,
tôi vẫn chưa từng hiểu nó nghĩ gì, không cách nào hiểu được nó muốn gì cả. Vô
dụng..
-Đi tìm Jiyong đi! – Teddy đặt lon bia xuống rồi điềm tĩnh nói.
-Không cần thiết. – Tìm nó? Lí do gì tôi phải tìm nó?
-Không cần thiết ư? Không cần thiết.. - Teddy phá lên cười rồi
không nể nang gì, tặng tôi một cú đấm thật mạnh vào mặt.
-ANH ĐIÊN RỒI SAO??? – tôi gào lên. Mẹ kiếp, dở hơi nên muốn đánh
người à?
-PHẢI, TAO ĐIÊN RỒI. TAO ĐIÊN NÊN MỚI QUAN TÂM ĐẾN CHUYỆN CỦA HAI
ĐỨA MÀY NHƯ THẾ NÀY. MÀY TƯỞNG MÀY NGỒI ĐÂY NỐC HẾT LON NÀY ĐẾN LON KHÁC LÀ HAY
HO LẮM SAO? MÀY ĐANG CỐ CHỨNG MINH GÌ CHỨ? RẰNG MÀY KHÔNG CẦN JIYONG SAO? MÀY
NGHĨ MÀY CÓ THỂ KHÔNG? TỈNH LẠI ĐI SEUNGHYUN!!!!
-ANH THÌ BIẾT GÌ CHỨ? ANH NGHĨ TÔI MUỐN THẾ LẮM SAO? JIYONG MUỐN
RỜI XA TÔI, CẬU TA VAN XIN TÔI BUÔNG THA CHO CẬU TA ĐẤY! JIYONG SẼ KHÔNG BAO
GIỜ CẦU XIN MỘT ĐIỀU GÌ, TRỪ KHI CẬU ẤY KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC NỮA ANH BIẾT
KHÔNG? ANH BẢO TÔI PHẢI LÀM SAO CHỨ????
-MẸ NÓ. JIYONG BẢO MÀY BUÔNG TAY LÀ MÀY BUÔNG TAY
LIỀN SAO? MÀY NGOAN NGOÃN NHƯ THẾ TỪ BAO GIỜ THẾ? SEUNGHYUN MÀ TAO BIẾT ĐÂU
RỒI? SEUNGHYUN CỨNG ĐẦU CỨNG CỔ NGÀY XƯA ĐÂU RỒI?
-NGOẠI TRỪ VIỆC TRẢ TỰ DO CHO JIYONG, TÔI CÒN CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC GÌ
CHỨ? NGUYỆN VỌNG DUY NHẤT CẬU TA MUỐN LÀ BẢO TÔI HÃY QUÊN CẬU TA, HÃY XEM CẬU
TA NHƯ MỘT NGƯỜI EM TRAI THÔI. EM TRAI..LÀ EM TRAI ĐÓ!!!!
-TỪ BAO GIỜ MÀY QUAN TÂM ĐẾN ĐIỀU ĐÓ THẾ? CHẲNG PHẢI TRƯỚC ĐÂY MÀY
VẪN KHÔNG THỪA NHẬN JIYONG LÀ EM MÀY SAO? JIYONG NÓI KHÔNG YÊU MÀY, MUỐN MÀY
XEM NHƯ EM TRAI Ư? MÀY TIN NHỮNG LỜI VỚ VẨN CỦA CẬU TA? MÀY THỪA HIỂU JIYONG
YÊU MÀY NHƯ THẾ NÀO MÀ. NẾU KHÔNG YÊU MÀY THÌ TẠI SAO CẬU TA PHẢI GIẢ ĐIÊN GIẢ
KHÙNG SUỐT CẢ THÁNG NAY CHỈ ĐỂ ĐƯỢC BÊN MÀY? NẾU KHÔNG YÊU MÀY TẠI SAO PHẢI NHỜ
TAO GIẤU KÍN CHUYỆN CẬU TA ĐÃ NHỚ LẠI MỌI THỨ? NẾU KHÔNG YÊU MÀY TẠI SAO LẠI
NHỜ TAO CHĂM SÓC MÀY? – Teddy hét lớn rồi đá tung toé đống vỏ bia dưới đất.
Tôi sững người nhìn Teddy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Teddy nổi
nóng, lần đầu Teddy lớn tiếng với tôi. Con người trước đây luôn điềm tĩnh, thờ
ơ với mọi thứ lại có thể giận dữ đến thế chỉ vì một người chưa quen biết được
bao lâu ư? Nhưng Teddy vừa nói gì chứ? Giả điên giả khùng? Giấu kín? Chăm sóc?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ????
-Tỉnh lại đi Seunghyun. Cậu hiểu rõ cậu cần phải làm điều gì mà. Đã
yêu nhau như thế thì tội gì phải đày đoạ mãi? Mặc kệ Jiyong nói gì, cậu chỉ cần
giữ lấy cậu ta thật chặt. Nếu cậu ta cứ ngoan cố thì cậu cứ đánh gãy chân rồi
giam giữ cậu ta vĩnh viễn bên cạnh mình cũng được.
-Hyung..
-Tôi biết tôi sai, tôi xin lỗi vì đã giấu cậu nhưng cậu biết tôi
không thể kìm lòng khi nhìn cậu ta như thế được. Tôi không hy vọng cậu hiểu cho
tôi, thế nhưng cậu hãy hiểu cho Jiyong. Mặc dù không biết giữa hai người đã xảy
ra chuyện gì những chắc chắn Jiyong có nỗi khổ riêng. Tôi vốn không thích xen
vào chuyện riêng của hai người, thế nhưng khi nhìn tên ngốc kia run rẩy vì mệt
mỏi, chán nản thì tôi không thể làm ngơ được. Tôi biết tôi không nên nói gở
nhưng không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như Jiyong chẳng thiết sống nữa ấy.
Cậu mau đi tìm Jiyong đi..
Không để tôi nói bất cứ điều gì, Teddy ném cho tôi chìa khoá xe rồi
vẫy tay bảo tôi đi đi. Tôi chần chừ một lúc rồi chạy thật nhanh ra xe. Teddy
nói đúng, bảo chia tay là chia tay, bảo buông tay là buông tay sao? Tôi vốn đâu
phải như thế. Thứ gì tôi muốn thì bằng mọi giá tôi phải có được. Anh em, yêu
hay không yêu. Tôi mặc kệ. Việc duy nhất tôi cần quan tâm đến là giữ nó thật
chặt!
Jiyong à, chờ anh....
--------------------------
-Jiyong..
-Tỉnh lại rồi sao? – Tôi dừng công việc đang dang dở, quay người về
phía ông.
-Mày..
-Phải, là tôi giết con điếm đó. Ông có muốn tôi tiễn ông một đoạn
giống ả không? – Tôi tiến lại gần cái xác không hồn, nắm đầu lôi cơ thể đẫm máu
của ả rồi ném xuống trước mặt ông.
-Ông thích không? Có phải ả xinh đẹp lắm không? Vừa xinh lại vừa
ngoan ngoãn không làm phiền người khác nữa..– tôi nâng mặt ả lên, dí vào mặt
ông. Nhìn đi, mở mắt ra mà nhìn cho kĩ vào. Cái giá của việc đeo bám, quấy rầy,
đe doạ tính mạng của anh là đây!!!
-Đồ điên! – Mặt ông trắng bệch đi, cố vùng vẫy thoát khỏi sợi dây
thừng trói chặt ông vào cầu thang.
-Ông bảo tôi điên? Được thôi, vậy thằng điên này sẽ giúp ông ngoan
ngoãn giống ả hiện giờ nhé? – Dứt lời, tôi vứt xác ả xuống người ông, máu vây
đầy bộ pijama sang trọng, vây đầy gương mặt già nua của ông..
-Thằng khốn.. – Ông cố hất cái xác ra, vùng vẫy càng lúc càng dữ
dội hơn. Phải rồi, giẫy giụa đi, vùng vẫy đi..
Mặc kệ ông, tôi cầm lấy “vật” được đặt dưới sàn nhà rồi tiến về
phía ông. Đột nhiên động tác chống cự của ông dừng hẳn. Ông chăm chú nhìn về
phía “vật” được đậy kín cẩn thận. Khuôn mặt căng thẳng của ông buồn cười thật
đấy. Đây là ngài nghị sĩ cao cao tại thượng một tay che trời đó sao? Có gì mà
tò mò chứ? Đây chỉ là thứ để giúp ông biến mất khỏi thế gian này thôi..
Vừa mở nắp can, mùi hắc khó chịu liền hoà vào không khí, bay xộc
vào mũi.
-Mày định..? Mày điên rồi, thật sự điên rồi!!!! – Quả nhiên đã đoán
được chiếc can này chứa gì, ông hoảng loạn kêu lên. Nực cười thật..ông mà cũng
biết sợ sao?
-Mày sẽ khi mày châm lửa mày sẽ kịp thoát khỏi đây sao? Dừng lại
trước khi quá muộn đi thằng nhãi!!!
Dừng lại? Thoát khỏi đây? Chẳng có lí do nào để làm thế..
-Tôi chưa nói với ông sao? Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ thoát khỏi đây
cả! Appa à, làm sao thằng con này có thể để appa ra đi một mình được?
Tôi nhếch mép cười rồi nghiêng can, tưới xăng khắp người ông. Ông
gần như phát điên, la hét hoảng loạn. Ông mắng chửi, ông kêu cứu ầm ĩ. Kêu đi,
kêu đến chết cũng chẳng ai cứu đâu. Ông đã đi sai một bước cờ rồi. Ông vẫn thế,
vẫn quá coi thường tôi. Ông nghĩ tôi không dám giết ông sao? Lầm to!!!
Tẩm xăng khắp người ông xong, tôi lấy can xăng khác rồi tưới khắp
phòng. Lúc ông hốt hoảng nhìn thấy xác ả, tôi đã tấn công ông từ phía sau. Sau
đi đánh ông ngất, tôi trói ông thật chặt rồi đi xuống nhà xe. Tôi rút cạn xăng
của tất cả chiếc xe trong nhà, tạt từ cửa chính đến tận căn phòng này. Thế nên
ông cứ yên tâm, tôi sẽ không để ông chết một mình đâu. Cả nhà chúng ta sẽ sớm
đoàn tụ thôi..
-Jiyong!!! Dừng lại..DỪNG LẠI ĐI!!!! – Đến lúc này ông không thể
giữ bình tĩnh được nữa, ông hét lên đầy sợ hãi.
Giờ thì thật sự sợ rồi sao? Bộc lộ rõ bản chất ham sống sợ chết rồi
sao? Chính ông đã ép tôi đi đến bước đường cùng này, thế nên ông đừng tỏ vẻ hối
hận như thế chứ! Đây là kết quả mà ông muốn mà đúng không? Nếu sợ chết thế, tại
sao ông không cho tôi một con đường sống. Ông nhẫn tâm sai người giết anh, lúc
đó ông có sợ không? Đã có gan giết người thì có gan chịu chết đi..
-Appa~ - tôi mò mẫm, tìm chiếc bật lửa được chuẩn bị sẵn trong túi.
-Appa yêu umma lắm đúng không? Con xin lỗi vì đã cướp mất người
appa yêu nhất. Nhưng giờ con sẽ chuộc lỗi. Con sẽ giúp cả nhà ba người chúng ta
đoàn tụ~
Tôi cầm chiếc bật lửa trên tay, bật nắp. Chỉ cần tôi bật lửa, ngôi
nhà này sẽ hoàn toàn chìm vào biển lửa. Tôi, ông, ả đều sẽ biến mất khỏi thế
giới này và anh chắc chắn sẽ được an toàn. Nhưng tại sao vào giây phút cuối
cùng này tôi lại chần chừ? Tôi không đủ can đảm, tôi sợ chết hay tôi đang hối
hận? Tôi sợ rằng khi tôi chết đi, anh sẽ hoàn toàn lãng quên tôi? Nghĩ đến điều
đó, tôi lại không thể xuống tay được. Nhưng nếu tôi không nhanh chóng kết thúc
trò chơi lúc, tôi e là tôi không còn cơ hội nào khác nữa. Nửa muốn nửa không
muốn, tôi phải làm sao đây?
Giả sử tôi giết ông rồi bỏ trốn, anh chắc chắn sẽ tìm tôi. Và cứ
thế, tôi lại vô tình kéo anh vào rắc rối một lần nữa. Tôi đã quyết tâm, đã đi
đến bước cuối cùng này rồi, dừng lại phải chăng quá uổng phí? Được rồi, tôi
quyết định rồi. Tôi sẽ...
------------------------------
100km/h...120km/h..
Tôi phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Chẳng hiểu sao đột nhiên
tim tôi lại đập liên hồi. Đã có chuyện gì xảy ra với nó ư? Hà cớ gì tim tôi lại
nhảy loạn nhịp thế này cơ chứ? Cộng thêm những điều Teddy vừa nói, tôi lại càng
chắn đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với nó. Dự đoán của Teddy luôn chính
xác một cách khó tin. Sau lần khuyên tôi rằng nó đã nhớ mọi chuyện, tôi càng
tin lời Teddy hơn.Tệ thật!!! Đúng ra lúc nó xin tôi buông tha cho nó, tôi nên
giữ nó lại. Tôi không nên giương mắt nhìn nó cùng ả trở về căn nhà chết tiệt
đó. Aish..làm ơn, đừng có chuyện gì xảy ra với nó hết..làm ơn...
Càng đi sâu vào con đường cách biệt với đường chính, đường phố mỗi
lúc một vắng hơn. Tiếng ve sầu kêu não nề như báo hiệu một điềm dữ. Bóng tối
như tấm thảm khổng lồ bao trùm lấy vạn vật. Đột nhiên một vệt sáng từ đâu hắt
lên, toả sáng cả một góc trời. Từng cơn gió thổi nhẹ mang theo mùi hương cháy
khét xộc vào mũi. Như một bức tranh, ngọn lửa đỏ kiêu kì vây lấy căn biệt thự,
làn khói trắng bao phủ khiến cảnh vật càng thêm mập mờ.
Tôi hoảng hốt gọi điện thoại cho Teddy rồi nhấn ga, chạy nhanh hết
mức có thể về phía căn nhà rực lửa ấy. Jiyong à, làm ơn, đừng chết nhé, đừng
chết......
-----------------------------
-Jiyong..đừng mà..appa xin lỗi..đừng...
Dáng vẻ cao ngạo, không sợ trời không sợ đất thường ngày như biến
mất. Thay vào đó là gương mặt nhăn nhó,
già đi gần mười tuổi. Đôi môi khô khốc run rẩy kêu lên từng tiếng cầu
xin tôi trong khi đôi mắt không thôi nhìn ngọn lửa đang vây lấy căn phòng. Xin
lỗi ư? Quá muộn rồi.
Bỏ ngoài tai tất cả lời van xin của ông, tôi bật lửa rồi ném về
phía ông. Hơi xăng bén lửa, lập tức cháy dữ dội.
-JIYONGG...
-AAAAAAAAAAaa..
-CỨU..JIYONG...AAAaaa..
Vùng vẫy, giẫy giụa, la hét..dù ông có cố gắng thế nào nhưng ngọn
lửa vẫn như con hổ đói nhảy vào ngấu nghiến con mồi. Lửa ăn tươi nuốt sống,
dùng ánh sáng chói loà của mình bao bọc cơ thể đang quằn quại dưới chân cầu
thang. Đến khi âm thanh rên rỉ im bặc đi, ngọn lửa vẫn cứ mạnh mẽ cháy. Mùi
thịt cháy khét, mùi khói bao trùm lấy không khí, đặc quánh.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha, ngắm nhìn đồ vật đang từ từ hoà mình
vào ngọn lửa, nhìn cái xác cháy khô như ngọn đuốc sống tiếp lửa cho căn nhà.
Không một cảm xúc, không một cảm giác đau lòng nào xuất hiện trong tôi. Tôi vừa
thiêu sống cha mình đấy, thế sao tôi chẳng thấy đau? Tôi khốn nạn quá rồi đúng
không? Tôi bại hoại quá rồi đúng không? Thế tôi nên chết đi đúng không? Chết để
chuộc lỗi? Chết đi, chấm dứt hết..
Nóng, nóng quá. Lửa thiêu trụi hết rồi, ông ta, ả và sắp tới sẽ là
tôi. Tôi mệt lắm, khó thở lắm. Mờ mờ ảo ảo, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhắm
mắt lại và ngủ một giấc, đến khi thức dậy, tôi sẽ không còn đau đớn nữa đúng
không?
-Jiyong!!
Haiz..Có lẽ tôi suy nghĩ về anh nhiều quá rồi, nhiều đến mức ảo
tưởng ra giọng nói của anh. Người ta thường bảo khi sắp chết, mình sẽ tưởng
tượng ra những gì mình nghĩ đến đúng không? Thế tôi sắp chết thật rồi, phải
không anh?
Seunghyun à..
Cảm ơn vì đã yêu em..
Seunghyun à...
Xin lỗi vì đã yêu anh....
-------------------------------
Vừa rời khỏi xe, nhìn nơi mình đã lớn lên đang bị huỷ dần trước
ngọn lửa dữ dội, tôi lập tức xông vào đó. Tôi không biết tôi phải làm gì nữa.
Tôi như điên như dại lao vào biển lửa dù biết tôi có thể không thể sống sót trở
ra. Sống hay chết, lúc này quan trọng lắm sao? Bảo tôi chờ đến khi Teddy tới,
tôi không phát điên mới lạ. Không cần biết nó đã thoát khỏi nơi này hay vẫn còn
kẹt trong đó, tôi nhất định phải vào xác nhận. Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng
không thể để nó chết. Nó là tất cả, là cuộc sống của tôi. Nếu nó chết, tôi còn
sống làm gì nữa chứ?
Cái nóng thấu xương như cứa vào da thịt, rát bỏng. Gió thổi lồng
lộng như tiếp sức cho ngọn lửa thêm hung hãng. Ngôi biệt thự lụi tàn dần theo
thời gian. Trần nhà rơi rụng khắp nơi, đồ vật đổ nát, ngổn ngang. Khói như thế
chỗ của không khí, bao trùm lấy căn nhà. Tôi nín thở, cố chạy thật nhanh trong
khi mắt không ngừng dò xét khắp nơi.
Đến căn phòng cuối cùng gần cầu thang, mùi thịt cháy khét bốc lên
dữ dội. Mùi này..giống hệt cái xác cháy đen trong nhà xác hôm nọ. Không lẽ nó
đã...? Không, không được chết, không được...
Tôi xông vào cánh cửa đang được ngọn lửa vây lấy, đưa mắt đảo một
vòng rồi hét lớn tên nó. Nó vẫn còn sống, vẫn còn sống. Nó gục đầu trên ghế,
hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch vì khó thở. Tôi như phát rồ, vội vã
chạy đến bên đó, lay nhẹ người nó. Nhận được nhịp tim dù rất yếu của nó, tôi
mừng rỡ vực người nó dậy. Tỉnh lại đi Jiyong, tỉnh lại mau..
Không để mất thời gian hơn nữa, tôi xốc nó lên, bế nó chạy ra khỏi
căn phòng rực lửa. Trước khi căn phòng hoàn toàn đổ sụp xuống, tôi đã kịp nhìn
thấy cái xác cháy đen của ông và ả. Jiyong ơi là Jiyong, sao em có thể ngốc thế
chứ...
Xoảng...
Tiếng vỡ như đánh thức tâm trí tôi. Tôi nghĩ ngợi gì chứ? Mọi
chuyện sau khi ra khỏi đây sẽ tính tiếp. Còn bây giờ, tôi cần phải chạy đua với
thời gian!
Bế nó trên tay mà lòng tôi như đang bị lửa thiêu cháy. Ngoài hơi
thở yếu ớt của nó, tôi không cảm nhận được gì từ nó nữa. Tôi dừng lại, vỗ nhẹ
mặt nó. Nếu nó cứ như thế này mãi, tôi sợ nó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa mất.
Tỉnh lại đi Jiyong, đừng ngủ vào lúc này, đừng bỏ tôi...
Lay mãi cũng không có động tĩnh gì từ nó. Rốt cuộc nó đã hít bao
nhiêu khói độc rồi chứ? Với tình hình này, nếu thoát khỏi đây tôi e rằng nó sẽ
vĩnh viễn bỏ tôi mất! Ngộp thở? Không khí? Phải rồi, truyền không khí cho nó.
Tôi nâng mặt nó lên, lập tức cướp lấy đôi môi khô khốc của nó. Tôi cố hớp lấy
chút không khí ít ỏi còn sót lại nơi đây, thổi vào vòm họng nó. Jiyong à, em
mạnh mẽ lắm mà. Em không được chết, nhất định không được chết...
Đến khi nhận được tiếng ho thật khẽ, đến khi nghe được nhịp tim ổn
định hơn của nó, tôi mới cẩn thận len lút khỏi hành lang đầy lửa. Cuối cùng,
tôi và nó cũng thoát khỏi chiếc hành lang tử thần đó. Chỉ vài bước nữa thôi,
chỉ cố thêm vài bước nữa thì tôi và nó sẽ thoát khỏi địa ngục này, sẽ xây dựng
một cuộc sống mới..
Hy vọng vừa le lói liền bị dập tắt. Chỉ cách cánh cửa vài bước nữa,
bất ngờ bức tường đổ sập xuống. Do quá bất ngờ, tôi cố tránh nhưng không kịp.
Cứ thế, đống gạch đổ nát chôn vùi chân trái của tôi. Nhăn mặt chịu đựng cơn
đau, cố nhấc chân ra khỏi đống gạch vụn đó nhưng vô ích. Tôi hiểu, tôi không
thể cùng nó rời khỏi đây được nữa..
Đây là kết quả mà số phận đã an bài sao? Tôi và nó, thật sự không
còn một con đường nào khác ư? Tình yêu này rốt cuộc đã làm gì sai để bây giờ
nhận lấy dấu chấm hết như thế? Yêu một người, muốn sống bên một người là có tội
sao? Tại sao không thể để tôi ở bên nó? Tại sao cứ rắc rối cứ đến với tôi? Tôi
không hiểu, không thể nào hiểu được..
Có lẽ đây là cái giá đắt nhất mà tôi phải trả cho tất cả lỗi lầm.
Sống hay chết, đối với tôi không quan trọng. Tôi sống cũng được, chết cũng
được. Thế nhưng nó thì không. Tôi đã cướp mất cuộc sống của nó một lần, tôi
không thể cướp mất cả cuộc sống còn lại của nó. Hơn nữa, người tôi yêu chính là
nó. Tôi không thể nhìn người mình yêu quý, trân trọng chết trong tay mình được.
Đã sắp cứu được nó, tôi không thể bỏ cuộc như thế. Nó phải sống, nhất định phải
sống, sống thay cả phần của tôi..
Đột nhiên căn nhà lắc lư dữ dội. Như chỉ cần một va chạm nhẹ, toàn
bộ căn nhà sẽ đổ sụp xuống. Tôi như nín thở trước điều sắp diễn ra, tôi phải
làm gì nữa đây? Với cơ thể tôi lúc này, việc cùng nó rời khỏi chỉ là mơ ước hão
huyền! Phải rồi, còn một cách, chỉ còn cách đó thôi..
-Jiyong, tỉnh lại. Nghe anh, tỉnh lại đi..
---------------------------------------
Sau khi nhận được cú điện thoại cầu cứu của cậu, tôi vội vã gọi cứu
hoả, gọi cứu thương rồi nhanh chóng bắt taxi đến căn nhà đang rực lửa ấy. Tôi
biết thế nào cũng có chuyện xảy ra mà. Thế nhưng chuyện lớn đến mức độ này thì
tôi không thể lường trước được. Phải chi lúc đó tôi ngăn không Jiyong đi cùng
cô ta thì mọi chuyện sẽ theo một chiều hướng khác. Thảm kịch ngày hôm nay, một
phần là lỗi của tôi...
Lúc tôi đến thì căn nhà đã hoàn toàn chìm vào biển lửa. Lửa cháy dữ
dội, mạnh mẽ nuốt lấy căn nhà, thiêu trụi tất cả. Tiếng còi xe cứu hoả, cứu
thương vang lên từ phía sau. Tôi lặng người nhìn căn biệt thự đang đổ vỡ dần.
Muộn rồi, tôi đến muộn một bước rồi. Kết thúc thật rồi sao?
-SEUNGHYUN, SEUNGHYUN À!!!!!!!!
Tiếng thét vang lên như xé nát lòng người. Là Jiyong, Jiyong còn
sống sao?
Tôi vội chạy về hướng phát ra âm thanh đó để rồi nhìn thấy cảnh
tượng mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Một thằng nhóc đang gào thét tên
cậu, đang tự dùng tay mình để nhấc đống gạch vỡ nát trong biển lửa. Điều tôi
không mong đợi nhất đã đến..
Nó như phát điên mà quên hết mọi cảm giác đau đớn. Mặc kệ đôi tay
đỏ ửng vì phỏng nặng, nó vẫn cứng đầu, cố tìm cách đưa cậu ra khỏi nơi đó dù
biết là không thể. Không thể nhìn được nữa, tôi chạy đến, kéo tên ngốc không sợ
chết ra ngoài, bất lực đống gạch vụn chôn vùi người anh em thân thiết của mình.
Nó vùng vẫy, nó giẫy giụa đẩy tôi ra. Nó bán sống bán chết muốn chạy vào ngọn
lửa dữ tợn đó để làm gì chứ?
-JIYONG! CẬU BÌNH TĨNH LẠI ĐƯỢC KHÔNG? CẬU CÓ LÀM GÌ CŨNG VÔ ÍCH
THÔI. QUÁ MUỘN RỒI!!!!
-KHÔNG! SEUNGHYUN KHÔNG CHẾT, KHÔNG CHẾT ĐÂU!!!! - Dùng hết chút
sức còn sót lại, nó cố đẩy tôi ra. Mặc kệ hai chân mềm nhũn, nó lê từng bước
thật chậm về phía đống tro tàn, miệng nó gào thét tên cậu, mắt nó ướt nhoè bởi
nước mắt..
Đột nhiên tôi muốn buông xuôi. Nếu như tôi làm ngơ để nó hy vọng để
rồi tự giết chết mình bởi cái hy vọng đó, có phải sẽ tốt hơn không? Tuyệt vọng
nhìn thảm kịch trước mắt mình. Tự hỏi yêu là gì chứ? Thứ gọi là tình yêu đó ghê
gớm thế sao? Yêu đến mức đau đớn như thế, yêu đến mức muốn chết cùng chết, sống
cùng sống ư..
Tôi lặng người nhìn tên nhóc vừa ho sặc sụa, vừa cố gắng tìm kiếm
hình bóng của một người trong đổ nát. Chợt tiếng còi xe cứu hoả vang vọng bên
tai, tiếng hối hả dập lửa, tiếng la hét vì bị kéo ra của một kẻ luỵ tình.. Tất
cả như hoà lẫn vào nhau..
Kết thúc rồi...
..
..
Ngày đông. Trời không nắng. Cái lạnh phả vào không khí tê tái lòng
người. Trời ảm đạm, nặng nề. Gió khẽ đung đưa, buồn thảm lướt qua. Hàng cây
khẳng khiu, trơ trụi hoà mình vào không gian lạnh lẽo. Tất cả ủ rũ, run rẩy
trong buốt giá cũng giống như trái tim của một người. Mùa đông cứ thế đến, thả
vào lòng người những nỗi buồn vấn vương.
Trên căn phòng nhỏ, dưới màu trắng xoá của hoa tuyết, có một người.
Mái tóc rối bù vì đã lâu không được chăm sóc, đôi mắt trống rỗng, thả hồn vào
khoảng không đầy gió lạnh.
Bên khung cửa sổ, ngày qua ngày, đêm đến đêm, cậu thanh niên vẫn
kiên trì ngồi đó như đang chờ đợi một hình bóng quay về. Lặng ngắm những bông
hoa tuyết điểm trắng trên những cành cây khô cằn, lặng hoà mình vào hơi lạnh
thuần khiết nhưng thấu tận tâm can.
Mùa đông hào phóng rắc từng cơn rét, trói trọn tất cả vào vòng băng
giá, khoác một màu xám nặng trĩu lên vạn vật. Mùa đông, mùa của sự chết chóc,
mùa của sự điêu tàn tuyệt vọng. Tẻ nhạt! Tẻ nhạt đến mức chẳng tìm được một
chút sức sống..
-Mặc thêm áo ấm đi! – Tôi lấy áo ấm, khoác nhẹ vào vai tên ngốc đó.
-Hyung, chừng nào người ấy sẽ về? – Đôi môi nứt nẻ vì cái lạnh khẽ
bật ra từng tiếng, thật nhỏ..
Không bao giờ, người đó sẽ không bao giờ về nữa. Làm sao tôi có thể
thốt lên những câu nói tàn nhẫn đó đây?
-Người đó..sẽ không về nữa phải không?
Không nhận được câu trả lời từ tôi, tên ngốc đó liền tiếp tục dõi
mắt ra ngoài khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm, lặng lẽ chờ một người dù biết rằng
người đó sẽ không bao giờ quay về nữa..
Choi Seung Hyun! Cậu điên thật rồi, yêu đến mức phát điên rồi. Cậu
làm thế để làm gì chứ? Tội lỗi nó gây ra đều do cậu nhận, thậm chí cả cái chết
cậu cũng nhận thay nó. Thay vì cứu sống nó, tại sao cậu không để nó chết cùng
cậu? Cậu nghĩ để nó sống sẽ tốt hơn sao? Cậu muốn nó sống để rồi chìm vào hối
hận vì đã hại chết cậu? Hy sinh vì yêu ư? Vớ vẩn! Nhìn nó bị giam lỏng trong
bệnh viện, sống vật vờ như một cái xác không hồn để chờ cậu, đợi cậu quay về.
Giờ cậu đã vừa lòng chưa? Đồ ích kỉ ạ!!!
Tôi ghét cậu, ghét cả tên ngốc mà cậu yêu. Tại sao lại lôi tôi vào
cuộc tình của hai người? Tại sao lại khiến tôi thương tâm thế này chứ?
-----------------------------
Seunghyun à....
Em hèn nhát quá đúng không anh? Em không đủ mạnh mẽ, chưa bao giờ
em mạnh mẽ cả. Em luôn yếu đuối, luôn trốn tránh thực tại. Khi biết được tính
mạng anh sẽ gặp nguy hiểm, em không thể suy nghĩ gì khác ngoài việc em chính là
nguyên nhân. Thay vì từ bỏ anh, em nên luôn bên anh, cùng anh vượt qua khó khăn
đúng không? Thế nhưng cùng anh bước trên một con đường, việc đó quá khó với em.
Em sợ mình không đủ tư cách anh à! Vì thế em đã chọn cho riêng mình một con
đường khác, một con đường không có anh. Để rồi giờ đây, em mới muộn màng nhận
ra rằng..Em không thể! Em không thể sống thiếu anh...
Muốn được thành công phải trải qua gian khổ, muốn có mùa xuân phải
vượt qua mùa đông, muốn có cầu vồng phải chịu được cơn mưa. Và em đang chờ cầu
vồng của riêng em. Liệu em có ngốc quá không anh? Chờ đợi một cầu vồng không có
thật, một cầu vồng vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Anh chính là chiếc cầu vồng
ấy đấy, anh biết không?
Flashback
-Jiyong, tỉnh lại. Nghe anh, tỉnh lại đi..
Đột nhiên có người lay mạnh vai tôi tôi, vỗ vào má tôi, làm mọi
cách để tôi tỉnh lại. Tôi mệt mỏi mở mắt, ngắm
nhìn gương mặt lấm lem tàn tro ấy. Đồ ngốc này, sao lại xông vào đây cứu
tôi chứ?
-Jiyong, nghe anh nói nhé. Em đi được chứ? Bước thật chậm, thật nhẹ
ra khỏi cánh cửa đó được chứ? - Anh đặt tôi xuống, nói thật nhanh.
Anh đang nói gì chứ? Tại sao tôi phải đi khỏi đây? Hơn nữa, tại sao
anh không đi cùng tôi?
-Jiyong. Mau đi!!!!
-Nhưng..còn anh?
-Anh sẽ theo sau em, được chứ? Nhanh lên Jiyong!!!! – Anh nhìn lên
trần nhà rồi hét lên, ra lệnh cho tôi.
-Không, em không đi đâu! – Tại sao tôi phải rời khỏi đây? Chẳng có
lí do gì cả..
-Em muốn mình làm lại từ đầu chứ? Vứt bỏ quá khứ mà chỉ nghĩ đến
tương lai, anh sẽ luôn bên em, yêu em đến cuối đời. Nhưng nếu em không đi, anh
sẽ quên em, vĩnh viễn quên em!!!!
Quên, vĩnh viễn quên tôi? Không, tôi không muốn. Điều tôi sợ nhất
không phải anh ghét tôi, hận tôi hay không yêu tôi. Điều tôi sợ nhất chính là
anh quên tôi. Seunghyun à, tôi sẽ làm theo mà, đừng quên tôi, đừng quên..
-Hyunnie, anh không được quên em, nhất định không được quên em.
Và..anh phải đi theo em đó..
-ANH BIẾT RỒI, ANH SẼ KHÔNG QUÊN EM, KHÔNG BAO GIỜ! GIỜ THÌ ĐI ĐI.
NHANH LÊN!!!
Anh gào lên thúc giục tôi. Tôi ngập ngừng nhìn anh rồi quyết định
cất bước. Anh chắc chắn đã thấy xác của hai người đó, anh chắc chắn biết căn
nhà này là do tôi phóng hoả. Thế nhưng anh vẫn không ghê tởm tôi, vẫn muốn cứu
tôi. Vì anh yêu tôi, muốn ở cùng tôi phải không? Được rồi, rời khỏi nơi đây và
vứt bỏ tất cả đi. Quá khứ, lỗi lầm..vứt hết đi. Chỉ cần hướng về tương lai
thôi. Dù sao đi nữa, trên đời này đã không còn ai có thể chia cắt hai chúng tôi
nữa..
Đặt chân ra khỏi biển lửa, tôi vội quay lại nhìn về phía anh.
Nhưng..tại sao..??
-Yonggie à~ tạm biệt!
Anh vẫn yên ở vị trí cũ, vẫy tay chào tôi.
-Ra đây đi Hyunnie, ra đây đi!!!! Nếu anh không ra em sẽ vào đó
đấy!!!!
Anh điên rồi sao? Anh nghĩ anh đang làm gì chứ? Hoá ra trong lúc
tâm trạng rối loạn, tôi cứ như tên ngốc bước ra khỏi cõi chết đó mà không mảy
may nhận ra chân anh bị mắc kẹt trong đống gạch vụn đó. Seunghyun, anh không
được chết, anh không được chết vì tôi!!!
-Yonggie à, em không thể..
-EM SẼ VÀO. EM NHẤT ĐỊNH SẼ VÀO ĐÓ!!! – Tôi vội xông vào nơi vừa
thoát khỏi. Quên hay không quên gì chứ? Sao tôi lại bị dụ dỗ bởi những lời đó
của anh? Rõ ràng ngay từ đầu anh đã không muốn rời khỏi. Tại sao chứ? Tại
sao?????
-Yonggie~ anh yêu em.. – Anh cười, nụ cười cuối dành riêng cho
tôi..
Vừa dứt lời, căn nhà như đổ sụp xuống, chôn vùi đi hình bóng thân
thương vẫn còn đứng bên trong. Tôi khựng lại, sững sờ nhìn đống đổ nát đang
cháy dữ dội. Không, đây không phải sự thật, không phải sự thật!!!!
-SEUNGHYUN!!! SEUNGHYUN À!!!!!!!!
End Flashback
Đau khổ thường bắt đầu từ tình yêu. Yêu rồi chia ly, chia ly rồi
xum họp. Xum họp rồi lại vỡ tan. Yêu là khổ, là đau. Nếu không yêu thì sẽ không
đau khổ đâu đúng không? Em không đau đâu, bởi em ghét anh lắm nhiều lắm..ngốc
ạ..
Đồ ngốc, anh là đồ ngốc nhất em từng biết. Em đã đối xử với anh như
thế, em đã phũ phàng rủ bỏ anh như thế, hà cớ gì anh cứ ngoan cố níu giữ em? Em
là người bắt đầu bi kịch này, thế sao anh lại là người kết thúc nó?
Anh nghĩ anh làm thế sẽ khiến em hạnh phúc hơn sao? Không đâu..Anh
chỉ khiến em thêm mệt mỏi vì hối hận thôi. Chết thay em sao? Ai cho phép có cái
quyền đó? Sao không bỏ mặc em, để em chết đi thì có lẽ em đã không đau như bây
giờ. Hay anh muốn em sống, muốn em nhớ mãi về anh, để đau đớn vì anh suốt cuộc
đời này? Đây là hình phạt anh dành cho em đó sao? Đồ tàn nhẫn, em ghét anh...
Chờ anh, anh biết em đã chờ anh trong bao lâu rồi không? Qua hết
tuần này là trọn vẹn hai tháng anh rời xa em rồi đấy. Anh ác lắm, khốn nạn lắm.
Anh tự do tự tại, phiêu du khắp nơi. Tại sao lại không để em được bước cùng
anh? Anh đã hứa sẽ bước theo em – nhưng anh đã không làm thế. Anh hứa mình sẽ
bắt đầu lại từ đầu – nhưng anh lại không cho bản thân mình cơ hội đó. Anh đã
hứa sẽ yêu em đến hết cuộc đời này – nhưng anh không còn tồn tại nữa. Anh đã
hứa sẽ luôn bên em – nhưng chẳng phải anh đã rời xa em rồi sao? Anh cũng đã hứa
sẽ không quên em..liệu điều cuối cùng đó anh có thể làm không? Anh là đồ thất
hứa, em ghét anh..
Nhiều lí do khiến em ghét anh lắm, anh không biết đâu đúng không?
Em ghét cách anh hy sinh mạng sống của mình vì em. Em ghét khi anh nói anh yêu
em. Em ghét nụ cười cuối cùng của anh. Em ghét anh vì em không thể có anh được
nữa. Em ghét cay ghét đắng mọi thứ về anh. Em ghét đến mức muốn tống tất cả suy
nghĩ về anh ra khỏi đầu, muốn xoá sạch đi. Càng yêu anh bao nhiêu em lại càng
ghét anh bấy nhiêu. Em ghét anh, Choi Seung Hyun...
Em ghét anh nhiều đến thế. Vậy em sẽ tìm anh và cho anh một trận
nhé? Em sẽ đánh anh. Đánh đến khi nào anh không dám rời bỏ em một lần nữa mới
thôi. Anh đừng ngăn em, đừng trách vì sao em làm thế, bởi lỗi là tại anh. Ai
bảo anh khiến em ghét anh nhiều thế chứ?
..
..
Chợt bàn tay ấm áp ôm chầm lấy em từ phía sau. Như sợ đánh mất hơi
ấm ngọt ngào ấy một lần nữa, em vội giữ chặt. Nhẹ xoay người, đối diện với hình
bóng mà em luôn khao khát được gặp lại ấy. Khẽ đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt
thân thương. Em xin anh, anh đừng tan biến, đừng mãi là ảo tưởng của em nữa...
Vuốt nhẹ đôi mắt đen sâu hút, vuốt dọc xuống đôi gò má cao gầy..rồi
khẽ nhướng người, hôn nhẹ vào đôi môi mềm ấy. Anh không biến mất, anh không còn
là ảo ảnh nữa.. Hyunnie à~ Cuối cùng anh cũng đã về...
Vùi đầu vào ngực anh, vòng tay ôm anh thật chặt. Mùi hương này, cảm
giác này..đã bao lâu rồi em mới được cảm nhận được. Em sẽ không buông tay nữa,
có chết..em cũng sẽ không buông tay..
Sẽ có một ngày em phải ra đi, sẽ hoà vào bọt biển, tan vào cát bụi.
Liệu lúc đó, em sẽ được gặp lại anh chứ? Trên thế giới này, có cái gọi là hồn
phách, là linh hồn, là thiên đường hay địa ngục không? Chắc là không đâu anh
nhỉ? Chẳng có thứ gì là đời đời đầu thai chuyển kiếp. Chết là hết, là kết thúc
một cuộc đời, là kết thúc một bi kịch. Thế nên dù có chết, em cũng sẽ không
được gặp anh đâu đúng không? Nhưng thôi, anh hãy cho em hy vọng, hãy cho em ảo
tưởng về nơi hạnh phúc không có thật đó anh nhé?
Nếu bây giờ được tan biến...
Nếu bây giờ trở thành hư vô....
Nếu bây giờ chìm vào im lặng...
Để được chết trong đau đớn ngọt ngào...
Nhắm mắt lại và nhảy vào bình yên......
Seunghyun!
Chờ em...
------------------------
Lọ thuốc an thần nằm lăn lốc trên sàn nhà.
Gió gào thét thê lương bên khung cửa...
Hoa tuyết lác đác rơi như khóc thương cho mối tình nghiệt ngã...
Trên chiếc giường trắng tinh khôi..
Kwon Ji Yong chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
THE END.
fic hay quá au uiiiiiiiiiii
Trả lờiXóaem là một fan bự của GTOP lun ág ^^
mà cho em hỏi cái nì chút được ko?