-Ông câm mồm lại được chưa?
Ông nhìn tôi, suy nghĩ vớ vẩn gì đó rồi đột nhiên phì cười. Rồi ông
tiến lại gần, kéo đôi tay yếu ớt đang tự bịt tai nó ra. Ông giữ cằm nó, cố ý để
nó nhìn thẳng về phía tôi.
-Nhìn kĩ đi Jiyong! Mày thấy nó không? Thằng khốn mà mày yêu đấy,
nó biết tất cả rồi. Nó biết mày giết người, nó biết mày chính là người giết mẹ
nó!!!
Không thể nhịn được nữa, tôi lao vào đấm thẳng vào mặt ông. Chưa hả
giận, tôi kéo ông lên rồi lại đấm liên tiếp gương mặt kinh tởm đó. Có đấm chết
lão khốn này tôi vẫn cảm thấy không đủ, hoàn toàn không đủ!!!
Ông cũng không chịu thua, dùng sức chống trả kịch liệt. Cứ thế, tôi
đấm ông, ông đấm tôi đến khi cả hai mất hết sức lực mà ngồi thở hổn hển. Nhưng
cứ nghĩ đến đôi mắt hoảng sợ cực độ, bộ dạng đáng thương của nó, bao nhiêu tức
giận, căm phẫn lại trỗi dậy mãnh liệt. Dùng hết sức lực còn lại, tôi đấm liên
tục, càng lúc càng mạnh tay hơn. Ông là cái thá gì mà dám tổn thương Jiyong của
tôi? Ông dựa vào đâu mà dám điều khiển cuộc đời nó? Ông ham mê quyền lực đến
mức mù quáng chứ gì. Vậy thì tôi sẽ đấm, đấm đến khi nào ông tỉnh mộng thì
thôi!!!
Đến khi ông nằm bất động, thở không thành tiếng, tôi mới miễn cưỡng
dừng lại. Tôi ghét chính mình, ghét mình khi không thể tự tay giết chết ông ta.
Nếu tôi không đấm chết lão già này thì liệu lúc tôi không có mặt ở đây, ông ta
sẽ còn tổn thương nó bằng những lời nói nào nữa?
-Kwon Ji Hyuk, tôi cảnh cáo ông. Nếu ông còn dám tổn thương Jiyong,
tôi thề tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!!!
Tôi nắm cổ áo, lôi ông lên rồi rít lên từng chữ. Ông muốn nói tôi
thế nào cũng được, muốn đánh muốn giết tôi cũng được nhưng chỉ có một điều, tôi
tuyệt đối, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào tổn thương nó, dù
chỉ là một sợi tóc đi chăng nữa!
Đột nhiên ông vật tôi xuống. Do quá bất ngờ, tôi cứ thế rơi mạnh
xuống sàn nhà. Không biết vô tình hay cố ý, đầu tôi va mạnh vào cạnh bàn gần
đó. Choáng váng, chưa kịp định thần lại thì ông đã khoá chặt tay tôi, đè hẳn
trên người tôi. Tôi nẩy người, định hất ông ra nhưng ông đã nhanh tay hơn mà
chộp lấy cổ tôi. Không hề e dè, ông liền dùng sức nhấn mạnh..
-Mày liều mạng để bảo vệ thứ dơ bẩn như nó để làm gì? Mày bị nó gạt
rồi. Mày nghĩ Jiyong yêu mày sao? Nếu nó thật sự yêu mày, tại sao nó phải làm
tình với biết bao thằng khác? Nếu nó yêu mày, tại sao nó lại giết người thân
duy nhất của mày? Đến nước này mà mày còn không sáng mắt ra sao?
Sáng mắt? Người nên sáng mắt lúc này là ông thì đúng hơn. Nó yêu
tôi, nó hận tôi..tôi mặc kệ. Tôi chỉ cần biết tôi phải bảo vệ nó, bảo vệ nó
khỏi tên chó chết như ông. Tôi giẫy giụa, cố kéo tay ông ra nhưng ông lại càng
siết chặt hơn.
-Mày nên chấp nhận sự thật rằng nó không còn là Jiyong ngây thơ
ngày trước nữa. Chính mày đã vấy bẩn nó, chính mày đã tạo nên thảm kịch ngày
hôm nay!!!!
-Tao hận mày nhưng tao lại càng hận nó. Mày khiến thiên thần của
tao sa đoạ, nhưng chính thiên thần đó lại là kẻ đã giết người tao yêu nhất.
-Chẳng phải tao đã bảo mày phải tránh xa nó sao? Nể mày là con của
Ki Rin, tao đã tha chết cho mày một lần. Nhưng mày ngoan cố như thế thì đừng
trách tao!!
Dứt lời, ông dùng sức siết chặt hơn nữa. Từ vùng vẫy tôi chỉ còn có
thể nằm bất lực nhìn ông. Đôi tay đang cố chống cự dần buông lỏng, hơi thở trở
nên đứt quãng, khó nhọc. Không, tôi không thể bỏ cuộc ngay lúc này được. Tôi
phải sống, tôi phải bảo vệ nó..
..
..
..
XOẢNG..
Tiếng vỡ vang lên giòn tan. Chiếc bình men sứ vỡ tan thành hàng
trăm mảnh, hoà quyện với sắc đỏ của máu như tạo nên một kiệt tác hoàn hảo.
Lực siết từ tay ông yếu dần rồi biến mất, cả thân hình to lớn đổ
sụp xuống người tôi cũng như hy vọng trong tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã hy vọng
rằng những điều ông nói là bịa đặt. Tôi biết, tôi không có quyền trách nó. Bởi
chính tôi đã huỷ hoại cuộc đời nó, giết chết con người thật của nó. Dù thế, tôi
cũng không thể tin nó lại nhẫn tâm đến mức cướp đi mạng sống của một người.
Nhưng ngay lúc này, tất cả như câu trả lời dành riêng cho tôi. Và tôi hiểu,
tôi-và-nó-thật-sự-không-còn-đường thoát!
Chẳng cần biết ông còn sống hay đã chết, tôi đặt cơ thể bất động
của ông xuống sàn nhà rồi vội đến bên nó, dịu dàng ôm nó vào lòng, trấn an nó
rằng mọi chuyện sẽ không sao. Nó giết mẹ, nó giết ông ta, nó lừa dối tôi, nó ghét tôi, nó hận tôi..tôi cóc cần quan
tâm. Tôi chỉ cần biết, tôi phải bảo vệ nó. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải
bảo vệ nó!!!
Tôi cứ nghĩ nó sẽ khóc, sẽ không thể chịu đựng thêm nữa..nhưng tôi
đã lầm! Mãi đến khi tôi nhìn nó, người hoảng sợ lại chính là tôi. Nó cười, nụ
cười đắc thắng..
Như bản năng sợ hãi trước một điều gì đó, trong vô thức, tôi đẩy nó
ra. Cảm giác kì lạ xâm chiếm lý trí tôi. Là kinh tởm hay là sợ hãi? Tôi không
biết, tôi không cách nào tin vào điều mà mình đang nhìn thấy. Đối với nó, giết
một người lại vui đến thế sao? Nếu thế, khi nó giết mẹ, nó có cười như thế
không?
-ANH SỢ TÔI? ANH SỢ TÔI SẼ GIẾT ANH SAO? – nó hét lên rồi phá lên
cười như tên ngốc.
Nếu tôi nói không sợ có nghĩa là tôi đang tự lừa gạt bản thân mình.
Phải, tôi sợ nó, sợ nó những lúc như thế này..
-MẸ NÓ!!!! TÔI ĐÃ LÀM GÌ MÀ ANH NÉ TRÁNH TÔI NHƯ THẾ? TÔI CỨU ANH
LÀ SAI? TÔI GIẾT LÃO KHỐN ĐÓ LÀ SAI SAO???
-Jiyong..anh.. – Sai? Tôi và nó, lỗi là do ai? Câu hỏi ngay chính
bản thân mình không biết thì làm cách nào tôi có thể trả lời cho nó..
-TÔI KHÔNG CÓ LỖI, KHÔNG CÓ LỖI!!! LÀ DO ÔNG TA, ÔNG TA ĐÁNG
CHẾT..đúng rồi..tôi phải giết, phải giết..
-Jiyong, em làm sao thế? – Tôi vội chộp lấy tay nó, ngăn không cho
nó cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
-ANH BỎ TÔI RA!!! – nó hất mạnh tay tôi - Khó khăn lắm tôi mới có
được tình cảm của anh..Tại sao chứ? Tại sao ông ta dám cướp mất tình yêu của
tôi? Ông ta..tôi phải giết..tôi phải bịt mồm ông ta mãi mãi.. – Nhanh như chớp,
nó chộp lấy dao rồi nhằm hướng ông ta mà tiến tới.
-EM ĐIÊN À? – Tôi hoảng hốt giật phăng con dao từ tay nó rồi ném ra
xa.
-Anh nói tôi điên? Tôi điên sao? Phải rồi, tôi điên mà..tôi
điên..AAAAAAAAAAA..
Nó vò nát mái tóc đen nhánh của mình, hét lên inh ỏi. Nó làm sao
thế này? Không lẽ..
-TẠI SAO TÔI ĐIÊN? ANH NÓI XEM, TẠI SAO TÔI LẠI ĐIÊN HẢ?? – nó xấn
lại gần tôi, hét thẳng vào mặt tôi.
-Jiyong... – Vậy là tôi đã đúng, bệnh của nó lại tái phát. Tuy
không phải lần đầu trông thấy nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên nó mất kiểm
soát thế này..
-À..là do tôi muốn trả thù. Tôi muốn anh phải trả giá cho tất cả
những gì anh đã gây ra thế nhưng...nhưng..tại sao người đau đớn lại là tôi?
-Jiyong, em bình tĩnh được không? – Đến lúc này thì tôi thật sự lo
lắng. Mọi thứ xung quanh nó dường như trở nên vô hình. Nó mãi chìm đắm vào
không gian riêng của mình mặc kệ tôi gọi tên nó, lay người nó..
-Tôi không hiểu, không thể hiểu được..Tôi đã làm tất cả mọi chuyện
rồi mà..nhưng tại sao tôi lại đau như thế? Tôi đã làm gì sai sao..? Seunghyun,
tôi đã làm gì sai? Tôi yêu anh là sai? Tôi trả thù anh là sai? Tôi..tôi..
-Em nghe anh nói không? Jiyong!!!
-Tôi yêu anh mà, kể từ ngày hôm đó, tôi đã yêu anh rồi mà. Tôi yêu
anh lâu như thế, nhiều như thế..Vậy tại sao? Tại sao anh không thể yêu tôi? Hay
tại cơ thể tôi? Tôi quá dơ bẩn? Đến mức..không bằng một con chó? Hay..
Đột nhiên nó đẩy tôi ra rồi vơ đại mảnh vỡ nào đó trên sàn nhà.
-Tại gương mặt này? Đúng rồi, anh từng nói anh ghét gương mặt giả
tạo này mà..Nếu tôi sở hữu gương mặt khác, anh sẽ yêu tôi đúng không? Tôi phải
huỷ, phải huỷ..
Dứt lời, nó liền lấy mảnh vỡ cứa vào mặt mình. Máu chảy dài, nổi
bật trên đôi má trắng hồng như đánh thức tôi. Tôi đang làm gì chứ? Làm sao tôi
có thể đứng nhìn nó phát điên như thế chứ? Không suy nghĩ nhiều, tôi cướp lấy
mảnh vỡ trên tay nó nhưng nó giữ chặt lại không chịu buông. Giằng co mãi, đến
khi tôi tách mảnh vỡ khỏi tay nó thì cũng là lúc bàn tay mình rướm đầy máu. Như
bị giành mất chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình, nó hét lên đầy bất mãn,
không ngừng bảo tôi trả lại mảnh vỡ cho nó.
-EM MUỐN ANH YÊU EM CŨNG ĐƯỢC, MUỐN GIẾT ANH CŨNG ĐƯỢC. NHƯNG KHÔNG
PHẢI LÚC NÀY!!!!
Tôi đưa tay đánh mạnh vào sau gáy nó. Cuối cùng, con rồng đang phát
điên cũng chịu khuất phục. Nó bất tỉnh dựa vào vai tôi trong khi nước mắt vẫn
không ngừng rơi..
Xem tình hình của ông hiện giờ như thế nào rồi bế nó ra khỏi nơi
từng-là-mái-ấm ấy. Đến khi xe chạy khuất khỏi căn nhà chết tiệt, tôi dừng lại
rồi gọi điện thoại cho một người.
-Là em, Seunghyun đây. Hyung có thể...
---------------------------------
-Seunghyun..
-Đừng đi...đừng bỏ em..
-Em xin lỗi....
-Đừng đi..đừng đi mà..
Tôi không muốn, không muốn mất anh.. Hoảng sợ, tôi vội chạy theo
anh. Chạy mãi, chạy mãi nhưng khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ mỗi lúc một xa
hơn. Không biết tôi đã ngã bao nhiêu lần, cũng không biết tôi đã gào thét tên
anh nhiều như thế nào..Thế nhưng con người lạnh lùng ấy chỉ quay đầu lại, buông
một câu như lưỡi hái tử thần đâm thẳng vào tim tôi..
Tôi không
thể yêu kẻ giết người như cậu..
Không thể
yêu kẻ giết người..
Không thể
yêu...
Không thể...
..
..
-Jiyong..cậu ổn chứ?
Bàn tay ai đó vỗ nhẹ vào má tôi, giọng nói này..là anh ư?
Vội mở mắt, giữ chặt bàn tay ấy như sợ chỉ lỡ một giây nào đó, tôi
sẽ vĩnh viễn mất anh. Để rồi hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy..không phải là
anh..
-Anh..là ai?
Người đàn ông này, đôi tay này, giọng nói này..không phải là
anh..không phải anh..không phải..
Không, tôi không tin, không muốn tin. Anh đã rời xa tôi? Anh bỏ
tôi? Anh chán ghét tôi? Tôi không chấp nhận, tôi không thể mất anh như thế,
không thể..
Buông đôi tay xa lạ ấy rồi bật dậy. Tôi phải tìm anh. Tôi muốn gặp
anh, Seunghyun à..
-Cậu định làm gì? – “hắn” chộp lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại.
-Buông..buông ra.. – Đừng cản tôi mà, tôi phải tìm anh, bằng bất cứ
giá nào tôi cũng phải gặp anh.
-Cậu muốn đi đâu? Tạm thời cậu không thể ra ngoài được đâu!
-BUÔNG RA!!!! BỎ TAY RA!!!!!! – Mẹ kiếp. Tại sao tôi không thể ra
ngoài? Tại sao không cho tôi tìm anh? Tại sao chứ??
Tôi cố sức vùng vẫy nhưng kết quả vẫn là con số không to tướng. Với
sức lực của thằng nhãi ốm yếu như tôi thì làm sao có thể bằng gã đàn ông lực
lưỡng kia chứ? Nhưng tôi sẽ không từ bỏ.
Không còn cách nào khác, tôi dùng răng cắn mạnh vào tay hắn. Hắn la
oai oái vì đau nhưng vẫn không bỏ tay tôi ra. Đến khi lưỡi tôi nếm được vị tanh
nồng của máu thì gã mới miễn cưỡng buông tha cho tôi. Tôi định chạy ra ngoài
nhưng một lần nữa lại bị giữ lại. Hắn thô bạo ném tôi lên giường rồi nhanh
chóng biến mất sau cánh cửa.
Cách..
Âm thanh khoá cửa vang lên như đánh vào tâm trí tôi. Vội vã chạy
đến xoay tay cầm nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Tôi-bị-nhốt?
-MỞ CỬA!!!! MỞ CỬA!!!!!!!!
Tôi đấm thình thịch vào cánh cửa.
-Mở cửa..mở cửa đi mà.. - Đừng nhốt tôi, đừng nhốt tôi mà.
Dù tôi có khóc lóc, có năn nỉ, có van xin như thế nào thì cánh cừa
vẫn đóng chặt. Bất lực nhìn cánh cửa vô hồn ấy, tôi và anh, hết thật rồi sao?
-Seunghyun..đừng bỏ em...
..
..
Em sợ, sợ lắm anh à..
Em sợ mình sẽ trở nên vô cảm. Em sợ tình yêu dành cho anh chỉ còn
là một dấu chấm vô nghĩa. Em sợ trái tim mình không thể mở cửa được một lần
nữa. Em sợ những suy nghĩ trong em sẽ tan biến theo làn gió và những gì còn lại
chỉ thân xác tàn tạ..
Em biết, em cần phải dừng lại. Em biết, em cần phải buông tay. Em
biết..nhưng em không thể. Em không đủ can đảm, em không đủ mạnh mẽ để quên đi
anh. Em ích kỉ quá phải không anh?
Rỗng tuếch.
Người đàn ông khi nãy là ai? Tại sao hắn biết tên em? Tại sao hắn
không cho em rời khởi căn phòng này? Em nhớ, em đang ở nhà với anh, với cha mẹ
mà. Rốt cuộc đây là nơi nào? Và hơn hết, tại sao em lại ở đây? Em không nhớ,
không tài nào nhớ được..
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cánh cửa vẫn khép chặt
như trước. Màn đêm bao trùm cả căn phòng, gió lùa xào xạc qua khe cửa xông vào
phòng, tấn công cơ thể tôi. Hơi lạnh xâm chiếm toàn thân, chậm rãi lê thân xác
mệt nhoài vào góc phòng, co người run rẩy. Đau..đầu em đau quá anh à! Em xin
anh, anh đến bên em một lần thôi được không? Anh níu giữ em một lần thôi..được
không anh?
..
..
Kwon Jiyong, em sẽ chết
thay cho anh..bởi vì em yêu anh..
Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên. Quen thuộc? Tôi biết
người này ư? Nhưng tại sao tôi thể nhớ người này là ai? Ai lại yêu tôi? Ai lại
có thể chết vì tôi? Người này..thật sự là ai? Là ai..?
Tại sao lại giết chúng
tôi? Chúng tôi đã làm gì để bị cậu đối xử như thế?
Giết? Bọn họ đang nói gì chứ? Tôi giết bọn họ? Tôi không biết bọn
họ là ai thì sao có thể giết họ được chứ?
Yongie, tại sao con
không cứu umma? Tại sao con thấy chết mà không cứu..
Cứu..Cứu mẹ? Đã xảy ra chuyện gì với mẹ? Nhưng vì sao mẹ lại nói
tôi không cứu mẹ? Tôi yêu, thương mẹ như thế thì sao có thể bỏ mặc mẹ??
MÀY LÀ ĐỒ GIẾT NGƯỜI.
MÃI MÃI CŨNG LÀ ĐỒ GIẾT NGƯỜI.
-Im..IM HẾT ĐI!!!! – Giết người ư? Tôi-không-giết-người. Không bao
giờ.
TAO KHÔNG MUỐN CÓ THẰNG
CON NHƯ MÀY.
-CÂM MỒM!!!!!!
THẰNG KHỐN, TRẢ MẠNG
CHO BỌN TAO.
-TÔI BẢO CÁC NGƯỜI IM ĐI MÀ!!!
KWON JI YONG, ĐI CHẾT
ĐI!!!!
-ĐỪNG NÓI NỮA. ĐỪNG NÓI NỮAAAAA..
Đừng bám lấy tôi nữa, buông tha cho tôi được không? Chết đi? Liệu tôi
chết thì các người sẽ không vây lấy tôi nữa đúng không? Những câu nói liên tục
vang lên, từng câu từng chữ như đâm vào tim tôi. Nhưng..tôi vẫn không thể nhớ
ra bất cứ điều gì.
Và rồi tất cả âm thanh im bặt đi. Giọng nói mà cả đời này tôi cũng
không bao giờ quên vang lên. Tôi luôn mong mỏi được nghe giọng nói ấy, được
thấy con người ấy. Nhưng tôi không thể ngờ điều tôi mong nhất lại là điều khiến
tôi đau đớn nhất.
Tôi không thể yêu kẻ
giết người như cậu..
Tại sao? Tại sao ngay cả anh cũng đối xử với tôi như thế? Tôi không
hiểu gì hết, không hiểu!!! Giết người? Tôi giết người? Tôi đã giết người sao?
Chuyện gì xảy ra? Tại sao đầu tôi lại trống rỗng như thế chứ? Tôi không nhớ,
không nhớ, không nhớ..
-------------------------
-Tay hyung làm sao thế?
Teddy lắc đầu rồi chán nản chỉ về hướng căn phòng cuối hành lang.
-Xảy ra chuyện gì sao?
-Cậu đi mà hỏi người tình bé bỏng của cậu đấy. Làm cách nào mà cậu
ta có thể không nhận ra tôi chứ?
-Không nhận ra hyung?
-Câu đầu tiên khi cậu ta trông thấy tôi là “Anh là ai”. Nực cười..
-.....
-Cậu vào xem cậu ta thế nào rồi. Nãy giờ đập cửa rồi la hét mãi,
không hiểu sao giờ lại im lặng như thế.
Tôi gật đầu cảm ơn Teddy rồi tiến về phía căn phòng.
-Khoan đã, tình hình ngoài đó thế nào rồi?
Tôi khựng lại, có nặn ra nụ cười méo mó rồi lắc đầu. Chuyện đã đến
mức này, tôi thật sự không biết phải giải quyết như thế nào nữa..
..
..
Đằng sau cánh cửa này là người tôi luôn muốn bảo vệ, là người tôi
yêu nhất và cũng là người khiến tôi đau nhất. Sau tất cả mọi chuyện, tôi phải
đối diện với nó như thế nào? Tôi sẽ vờ như chưa biết gì mà bên cạnh nó hay sẽ
cùng nó làm rõ mọi chuyện và rồi buông tay nó?
Aish..Choi Seung Hyun!!! Dẹp ngay ý nghĩ điên rồ đó mau! Buông tay
gì chứ? Vào lúc nào mà tôi còn có thể nghĩ rằng sẽ buông tay nó chứ..
Nhưng..liệu nó không muốn gặp tôi thì sao? Liệu nó vẫn không giữ
được bình tĩnh như khi nãy thì sao? Tôi sẽ phải làm gì trước một Jiyong-xa-lạ
như thế?
Hít một hơi thật sâu, xoay nắm cửa rồi bước vào. Tôi cần phải đối
diện với nỗi sợ hãi của chính mình!
..
..
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Đồ đạc bị ném
văng vãi khắp nơi. Những mảnh thuỷ tinh vỡ rải rác đầy sàn nhà. Trên chiếc
giường trắng đặt trong góc phòng, draft giường nhàu nhĩ bị bới tung. Tất cả như
tạo nên một bức tranh hỗn loạn, điên cuồng.
-Ji..Jiyong?
Khó khăn lắm hai tiếng ấy mới bật khỏi môi tôi. Dưới ánh trăng
huyền ảo, nó đứng trước tấm gương với vô số mạng nhện do bị đấm vỡ. Tự nhìn bản
thân với đôi mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống con người trong đó.
Nhận ra sự có mặt của vị khách không mời, nó xoay người nhìn về
hướng phát ra tên nó. Đột nhiên, nó chạy tới ôm chầm lấy tôi. Đôi mắt nâu ngập
tràn vui vẻ nhìn tôi, như trước đó đôi mắt hận thù kia chưa từng tồn tại.
-Hyunnie~ em nhớ anh..
Cái quái gì thế này? Nó như thế này là sao chứ?
-Đừng bao giờ bỏ em lại một mình nữa được không?
-Anh biết em đã lo như thế nào không? Em sợ anh không cần em nữa,
em sợ anh chán em nên bỏ em lại nơi này..
-Hyunnie..
Như không đồng tình với thái độ chết đứng của tôi, nó lay nhẹ người
tôi, chu môi hờn dỗi. Tôi nghe lầm không, nó gọi tôi là “Hyunnie”? Kể từ sau
đêm định mệnh đó, đây là lần đầu tiên nó gọi tôi như thế..
-Jiyong, em ổn không?
-Sao anh lại hỏi thế? – nó cau mày, nhìn tôi đầy khó hiểu – Anh với
gã điên kia đều hỏi em như thế..em làm sao à?
-Gã điên? Ý em là Teddy hyung ư?
-Teddy..là ai?
-Em thật sự không biết Teddy hyung?
-Em không biết! Teddy là ai cũng được, em không cần biết. Bởi bây
giờ, em chỉ nghĩ về anh thôi..
Dứt lời, nó nhắm mắt rồi nhướng người định hôn tôi. Nhưng tôi nhanh
tay hơn, vịn vai nó lại, ngăn cản nụ hôn của nó. Bây giờ không phải lúc để âu
yếm.
-Ji, trả lời anh. Em thật không biết Teddy sao?
-EM ĐÃ BẢO LÀ EM KHÔNG BIẾT MÀ!!! – nó cau có hét lên.
-Còn Kiko?
-Kiko là ai?
-Vậy..em có nhớ vừa nãy chúng ta gặp ai, làm gì không?
-Chẳng phải em, anh và umma, appa đang ăn tối sao?
-Không phải. Ji, em nhớ lại xem!!!
-Rõ ràng là đang ăn tối mà!
-Không phải!!!
-CHỨ ANH MUỐN EM PHẢI TRẢ LỜI THẾ NÀO ĐÂY???
Nó siết chặt hai tay, cặp mắt ươn ướt nước nhìn tôi giận dỗi. Phải,
tôi muốn nó trả lời như thế nào đây? Tôi muốn nó phải thừa nhận nó bị ông ta sỉ
nhục ư? Tôi muốn nó phải thừa nhận nó suýt giết ông ta để cứu tôi ư? Làm sao
tôi có thể tàn nhẫn như thế! Mặc kệ đây có phải do bệnh của nó hay không..nhưng
có lẽ, không nhớ được gì sẽ tốt hơn cho nó..và cả tôi.
-Yongie..anh sẽ bảo vệ em, bằng mọi giá anh phải bảo vệ em..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét