-Appa, con cần thay đồ. Appa có thể...?
Ta gật đầu đồng ý rồi bỏ ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, bất giác
môi vẽ nên nụ cười đắc thắng. Jiyong àh, con phạm phải sai lầm rồi. Ván cờ này
do con bày ra nhưng cũng chính con sẽ là người nếm lấy mùi thất bại..
Con biết sai lầm quan trọng nhất của con là gì không? Con quá coi
thường ta. Con nghĩ ta chỉ là một lão già nên sẽ dễ dàng để con qua mặt à? Nếu
thế thì con nhầm rồi. Tính hiếu thắng của con được hưởng như ta đấy con biết
không? Con đã để ta nắm được thóp, điểm yếu của con chính là con luôn tự tin
vào bản thân mình mà không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Con đúng là đồ
ngựa con háu đá và quá nông cạn. Dù sao cũng nhờ thế mà ta đã đi trước con một
bước rồi, ngốc tử à..
Con đang hồi hộp lắm đúng không? Có phải con đang mong chờ
Seunghyun sẽ đưa con rời khỏi ta? Con cứ vui mừng, cứ hy vọng đi để rồi con sẽ
đau đớn thế nào khi phải đối diện với sự thật phũ phàng ấy. Thật lòng ta cũng
không muốn thế nhưng con quá ngoan cố. Ngoan ngoãn nghe lời ta không tốt hơn
sao? Đừng trách ta tàn nhẫn mà hãy tự trách bản thân mình sao lại không biết tự
lượng sức!
FlashBack
-Ông..?
-Tôi có chuyện cần nói với cậu. Phiền cậu ít phút được không?
Seunghyun nhìn ta lưỡng lự rồi gật đầu. Cá đã cắn câu!!!
-Ngồi xuống đi..
Nó ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng vẫn không quên cảnh giác.
-Có chuyện gì sao? Không phải giờ này ông phải ở nơi đó chứ?
-Ta đến gặp cậu cũng vì điều đó..
-Điều đó?
-Cậu và Jiyong sẽ rời khỏi nơi này đúng không?
Nó sững người nhìn ta. Ngạc nhiên lắm ư? Nếu muốn người khác không
phát hiện thì tại sao lại để hở nhiều sơ hở thế chứ! Rút một số tiền lớn như
vậy không lẽ ngân hàng không báo cho ta? Nhưng nó cũng thông minh lắm, dùng
nhiều thẻ khác nhau để rút tiền nhằm khiến ta không phát hiện được. Không những
thế còn âm thầm thay biển số xe, đặt sẵn vé máy bay sang Los Angeles. Vỏ quýt
dày có móng tay nhọn, ngay từ đầu kế hoạch của nó là bất khả thi rồi. Nhưng ta
sẽ không ngăn cảm nó sớm, ta sẽ khiến nó lẫn con đều hy vọng, mơ tưởng thật
nhiều để rồi nhận ra đó mãi mãi chỉ là ảo mộng.
-Không. Tại sao phải rời khỏi nơi này chứ? – Nó bình tĩnh trả lời
tôi. Dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn nhận ra sự bối rối trong lời nói của nó.
-Hai người sẽ đi Los Angeles?
-Ai nói thế chứ? Ông nhầm rồi..
-Và trước khi hôn lễ diễn ra, cậu sẽ đưa Jiyong đi?
-Ông đang nói chuyện nhảm nhí gì thế hả? Tôi không hiểu.
-Cậu hiểu, cậu chắc chắn sẽ hiểu.
Nó im lặng nhìn tôi.
-Mọi chuyện đều đúng với kế hoạch của cậu mà đúng không?
-Phải. Như thế thì đã sao? Ông sẽ ngăn cản tôi? – Nó thở dài rồi
thừa nhận. Vẫn còn bình tĩnh được thế này sao? Giỏi thật..
-Không, ta sẽ không ngăn cản cậu. Nhưng cậu vẫn sẽ yêu Jiyong dù
cho nó phạm bất cứ lỗi lầm nào chứ?
-Dù có chuyện gì đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu em ấy. Mãi mãi..
-Kể cả khi Jiyong đã giết người đó..?
-Ý ông là..?
-Umma..nếu ta nói bà ấy chết không phải do tai nạn và bị chính tay
Jiyong hại chết thì sao? Cậu vẫn sẽ yêu Jiyong?
Nó sững sờ nhìn ta, dáng vẻ lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất,
thay vào nó sự hoang mang, sự bối rối xen lẫn thất vọng. Kinh ngạc đúng không?
Không tin đây là sự thật đúng không? Dù không muốn nhưng ta phải chấp nhận sự
thật phũ phàng này. Lúc biết được chuyện ấy, ta cứ ngỡ đây chỉ là bịa đặt nhưng
khi tận mắt xem đoạn phim được quay lại, ta không thể không tin. Ta không cần
biết lý do, không cần biết là cố hay vô tình..Ta sẽ bỏ qua chuyện này. Tại sao
ta lại không bắt con đền tội ư? Đơn giản..bởi con là con của ta, bởi con là
người thân duy nhất còn lại trên đời này, bởi con là người mà ta yêu thương
nhất. Nhưng nói thế không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho con. Con đã dám lấy đi
mạng sống của người phụ nữ mà ta yêu thương. Con vì bảo vệ tình yêu của mình mà
nhẫn tâm hại chết người luôn hết lòng vì con. Con cướp mất hạnh phúc của ta thì
ta cũng không cho phép con được hạnh phúc. Con sẽ phải trả giá cho tất cả lỗi
lầm của mình. Trả giá bằng hạnh phúc của con..
-Cậu còn có thể tiếp tục yêu Jiyong?
-Jiyong là tất cả của tôi. Vì thế..dù thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu.
– nó ngập ngừng vài giây rồi trả lời thật rõ ràng. Thằng nhóc này thật sự yêu
con sao? Vì yêu nó có thể bỏ qua tất cả? Mù quáng. Nhưng ta cũng không lấy làm
ngạc nhiên bởi ta đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
-Nếu ông đã nói hết những gì cần nói thì tôi xin phép đi trước.
Chào ông..
-Khoan đã..
Nó toan bỏ đi nhưng rồi khựng lại.
-Mười năm..đã mười năm rồi..cậu vẫn không thể từ bỏ Jiyong được ư?
-Làm sao..? – đúng như ta dự đoán, thái độ của nó chẳng khác con là
mấy. Mặt nó dường như biến sắc khi được nghe ta nhắc đến câu chuyện ấy, câu
chuyện về mười năm trước..
~~~
Một ngày mệt mỏi lại
trôi qua. Ta nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, điềm tĩnh bước vào nhà như thường
ngày. Cửa không khoá, Jiyong tan học rồi à? Vì công việc mà mấy ngày nay ta
chưa được gặp con, ta nhớ con – đứa con trai bé bỏng của ta. Khi con trông thấy
ta, con sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ giả vờ giận dỗi rồi vòi ta mua quà đây
mà..Ta bước từng bước thật khẽ, ta muốn tạo bất ngờ cho con.
Cửa phòng mở sẵn, chân
ta bước thẳng đến phòng con để rồi ngỡ ngàng khi nhìn vào trong. Con loã thể
nằm dài trên sàn, toàn thân thể chi chít những dấu đỏ thẫm. Nhưng điều khiến ta
phát điên là phần dưới con vẫn còn dính đầy chất nhầy màu trắng đục. Là..là ai?
Ai đã làm thế với con?
Tiếng nấc đột ngột vang
lên từ cơ thể nhỏ nhắn ấy. Nước mắt lấm lem trên gương mặt thiên thần trong khi
miệng con không ngừng gào thét tên Seunghyun. Là Seunghyun ư? Chính Seunghyun
đã...?
Ta muốn ôm chặt lấy
con, bảo vệ che chở con nhưng ta chưa kịp làm gì thì con đã ngồi bật dậy. Hình
như con vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của ta, con cứ thế bước vào nhà tắm rồi
đóng sập cửa lại. Ta quyết định chờ con, ta nhất định phải làm rõ mọi chuyện.
Ta không thể nhìn đứa con mà mình yêu thương nhất bị huỷ hoại như thế.
-Jiyong, con có ở trong
đó không? Appa cần nói chuyện với con. – Chờ mãi nhưng không thấy con ra, ta
cũng không đủ kiên nhẫn để chờ đợi mãi nữa..
Không có tiếng trả lời,
ta thật sự hoảng sợ. Liệu con có xảy ra chuyện gì không? Dạo gần đây tinh thần
con không được ổn định. Con ít nói, ít cười hơn. Thậm chí nhiều lúc con lại suy
nghĩ vớ vẩn gì đấy mà ta gọi mãi cũng không được.. Sợ hãi, ta phá cửa rồi lao
vào phòng tắm. Ta dường như phát điên lên khi thấy con gục mặt trên thành bồn,
máu từ cổ tay rơi mãi không ngừng. Không được, Jiyong của ta không thể có chuyện
gì được...
..
..
Sau hôm ấy, tình hình
của con ngày một trở nên tồi tệ hơn. Con hầu như không mở lời với bất kì
ai..ngoại trừ thằng nhãi ấy. Seunghyun chắc chắn có liên quan đến chuyện này,
chính Seunghyun đã khiến con ra nông nỗi này.Ta muốn nói chuyện này ra, ta muốn
mọi người biết con người thật của thằng khốn ấy là như thế nào..nhưng ta không
có gì để buộc tội nó..
-Mày đang giở trò gì
hả? Tự tử ư? Mày nghĩ tự tử sẽ trốn thoát được tao sao?
-Không..không phải..
-Mày nên nhớ, mày là đồ
chơi, là công cụ để tao thoả mãn. Mày không có quyền rời khỏi tao!!!
-Em..em không có.
-Không có? Chẳng phải
mày muốn chết để trốn tránh tao hay sao???
-Không..chỉ là..chỉ là
em thích..
-Thích?
-Cảm giác đó, cảm giác
lưỡi dao cứa vào tay và rồi máu..máu rơi vãi khắp nơi..
-Đồ điên.
Seunghyun nói rồi bỏ ra
ngoài thật nhanh. Nó chắc không ngờ ta đã nghe được hết mọi chuyện đâu nhỉ? Nó
căm thù ta? Được thôi, ta chấp nhận thế. Nhưng dù có thế đi chăng nữa.. nó vẫn
không có quyền được tổn thương Jiyong của ta.
Ngay từ lần đầu gặp
mặt, nó đã không ưa ta, thậm chí nó còn hận ta vì ta đã cướp mất mẹ của nó. Ta
đã cố yêu thương nó thật nhiều, ta muốn vun đắp tình cảm cha con với nó nhưng
vô ích. Mặc kệ thái độ hờ hợt, lạnh lùng của nó, ta vẫn tiếp tục kiên trì bởi
ta không muốn làm mẹ nó buồn hay thất vọng. Thế nhưng nó càng lúc nó càng quá
đáng. Nó xem ta như vô hình, xem ta như cái gai trong mắt nó. Ta mệt mỏi, ta
không thể chịu đựng được thái độ của nó nữa. Dần dà ta cũng chẳng thiết tha gì
cái tình cha con này nữa. Ta buông xuôi, mặc kệ chuyện gì tới thì sẽ tới.
Thật lòng mà nói, ta
cũng chẳng ưa gì nó. Ta ghét ánh mắt ngang bướng khi nó nhìn ta. Trong suốt
cuộc đời ta, chưa ai dám nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Thế mà nó không những làm thế
mà nó còn bảo ta “biến đi”. Ta vốn không chấp nhất chuyện đó bởi ta hiểu, đứa
con nào mà chẳng yêu cha mẹ ruột của mình hơn. Nhưng giờ thì không thể như thế
nữa. Ta sẽ tống cổ nó ra khỏi gia đình này, ta không thể để nó chà đạp Jiyong,
không thể để nó huỷ hoại gia đình ta..
..
..
Ta muốn nói chuyện này
cho em biết nhưng không lần nào thành công. Khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập
hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười tươi rói trên môi..ta thật sự không thể thốt nên
lời. Ta sợ, ta sợ chính ta sẽ phá vỡ niềm hạnh phúc ấy..Nếu em biết chuyện này,
em và ta sẽ như thế nào? Liệu lúc ấy, em còn có thể cười với ta như bây giờ
không? Hay em sẽ chìm trong đau đớn, tuyệt vọng? Ta không muốn em trở nên như
thế, ta không muốn, không muốn..
Ta ích kỷ, ta không đủ
can đảm để hy sinh hạnh phúc của đời mình vì con. Ta tự trấn an mình bằng cách
xem chuyện để con bên cạnh nó như một điều hiển nhiên. Bắt con rời xa nó liệu
có phải là cách tốt nhất? Con sống vật vờ ngày qua ngày như một con búp bê
tuyệt đẹp. Thế nhưng khi ở bên nó, con mới sống đúng nghĩa của từ “sống”. Ta
biết, đó chỉ là cái cớ để ta tự biện minh cho hành động đáng khinh này của mình
nhưng ngoài việc này ra, ta thật sự không thể làm gì khác nữa. Nhưng ta sẽ
không để chuyện này diễn ra mãi mãi. Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nó hiểu thế
nào là đau là đớn khi bị người khác chà đạp. Nó sẽ phải nhận lại tất cả những
gì nó làm với con..
Giữa hạnh phúc của bản
thân và của con, ta phải làm sao? Ta tham lam muốn cả hai dù biết rằng điều đó
không thể. Ta nhất định phải lựa chọn và ta đã chọn hạnh phúc của chính mình.
Ta là người cha tồi tệ nhất, đáng bị khinh bỉ nhất. Ta không xứng đáng để được
gọi bằng từ thiêng liêng ấy..Jiyong àh..Ta xin lỗi!!!
~~~
-Cậu buông tha cho Jiyong được không?
-Không..không bao giờ.
-Jiyong đã đau đớn nhiều lắm rồi..Cậu thật sự không thể..?
-Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng được nguyện vọng này của ông. Tôi
xin phép..
Không chờ đợi, ta quỳ sụp xuống trước sự ngỡ ngàng của nó. Nó không
ngờ ta có thể hạ thấp danh dự của mình trước nó đúng không? Danh dự? Lúc này ta
không cần danh dự gì nữa. Dù sao đây cũng chỉ có ta và nó, ta tin chắc nó sẽ
không để lộ chuyện này ra ngoài. Điều quan trọng hơn hết, ta phải giữ con lại.
Con phải ở bên cạnh ta và con nhất định phải kết hôn với Kiko. Chỉ có cách đó
mới thật sự bảo vệ được ta, bảo vệ được con và cả danh dự này..
-Cuộc đời ta chưa từng năn nỉ, cầu xin bất cứ ai..nhưng ta xin cậu,
xin cậu hãy buông tha cho Jiyong..
-Ông..ông làm gì thế? Đứng lên mau..
-Ta xin cậu, ta van cậu. Ta đã phạm sai lầm, ta đã ích kỷ bỏ mặc
chuyện này để rồi nhìn Jiyong sống vật vã, đau đớn ngày qua ngày. Cậu có thể
đếm số lần Jiyong tự tử không? Cậu có thể đếm số lần Jiyong khóc vì cậu không?
Cậu nhẫn tâm nhìn Jiyong như thế một lần nữa ư?
-Đứng lên đi..đứng lên rồi nói..
-Ta xin cậu, xin cậu..
-Tôi không thể. Ông có làm gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không từ bỏ.
Tôi biết, trước đây là tôi sai, tôi có lỗi với Jiyong nhiều lắm. Tôi cũng biết
tôi khó có thể bù đắp được tất cả lỗi lầm của mình nhưng tôi vẫn muốn được ở
bên em ấy, muốn được bảo vệ, che chở cho em ấy..
-Cậu nhất định không từ bỏ Jiyong?
-Không bao giờ.
Cứng đầu, thằng nhãi này quá cứng đầu. Ta cố gắng nhẫn nhịn để chọn
cách tốt nhất cho cả hai bên. Ta đã hạ mình để xin nó buông tha cho con nhưng
cũng không thể khiến nó lay chuyển. Được thôi, đây là quyết định của nó. Để rồi
xem, ta nhất định sẽ khiến nó hối hận với quyết định ngu ngốc này..
Ta đứng dậy, phủi bụi dính trên đầu gối rồi tiến đến gần nó. Nó có
thể không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng với con, chắc chắn sẽ khác. Điểm
yếu duy nhất của nó chính là con..và ta sẽ lợi dụng điểm yếu ấy..
-Không từ bỏ..đó là quyết định của cậu? Cậu sẽ không hối hận chứ?
-Không.
-Ta hiểu rồi. Cậu cứ dẫn Jiyong đi bất cứ nơi nào cậu muốn. Nhưng
cậu nhớ phải trông chừng Jiyong kĩ đấy. Nếu nó có phát điên lên mà làm điều gì
ngu ngốc thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé.
-Ông nói thế là sao?
-Bị cưỡng hiếp từ năm mười hai tuổi, quan hệ loạn luân đồng tính và
giết chính mẹ ruột của mình..tin tức đó mà bị lan truyền thì sẽ như thế nào?
Mọi người sẽ bàn tán khắp nơi, họ sẽ khinh bỉ nó, sẽ phỉ báng nó. Liệu nó sẽ
chịu đựng được chứ?
-Ông định..
-Phải, như thế thì đã sao?
-Ông..Ông không biết bệnh của Jiyong như thế nào ư? Nếu thế thì làm
sao..
-Ta mặc kệ, đó không phải là chuyện của ta. Đương nhiên ta biết rất
rõ bệnh tình của nó, ta biết mọi chuyện đều đã đi quá mức chịu đựng của nó, ta
cũng biết chỉ cần một cú sốc nữa thôi, nó sẽ gục ngã ngay.
-Biết thế mà ông vẫn làm ư? Ông có còn là con người không vậy???
-Im đi. Đây không phải là lựa chọn của ta mà là lựa chọn của cậu.
Cậu nhất quyết không từ bỏ Jiyong. Được thôi, ta chấp nhận thế. Nhưng cái gì
cũng sẽ có cái giá của nó. Cái giá để đổi lấy tự do cho nó và cậu là đây. Cậu
hãy vui vẻ mà đón nhận nó nhé.
-Ông không thể làm như thế được. Ông không thể làm thế với Jiyong.
Dù sao Jiyong cũng là con ông mà!!!!
-Con? Ta không có đứa con ngỗ nghịch như nó. Nó ngu ngốc yêu cậu
thì cậu cũng phải thông minh cho nó tí chứ? Ta đã cho cậu cơ hội để cậu từ bỏ
nó nhưng cậu một mực không đồng ý. Đã đến mức này thì ta không còn gì để nói
nữa. Nó có như thế nào ta cũng mặc, và cậu đừng trách ta tàn nhẫn bởi chính cậu
là người ép ta làm thế.
-Nhưng..
Ta lấy điện thoại ra và bấm số gọi cho tên nhà báo thân tín. Quả
nhiên chỉ cần liên quan đến con thì mọi chuyện sẽ khác. Ta có thể thấy rõ sự lo
lắng, bất an hiện trên gương mặt nó. Ván cờ đã kết thúc và người thua cuộc là
nó.
-Jo Kwon à? Cậu rãnh chứ? Tôi có tin nóng cho cậu đây..
-Ông..
-Cũng không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là Jiyong nó.. – ta vờ như
không quan tâm đến nó mà tiếp tục cuộc trò chuyện.
Ngay lập tức, nó lao đến và giằng lấy điện thoại từ tay ta rồi vội
cúp máy.
-TÔI ĐỒNG Ý..TÔI SẼ TỪ BỎ, NHẤT ĐỊNH SẼ TỪ BỎ..
-Thật chứ?
-Tôi..tôi sẽ từ bỏ, tôi sẽ không bao giờ đến gần Jiyong nữa..Ông,
ông không được nói chuyện này ra..không được..
Mọi chuyện Không có việc gì mà ta không làm được. Kể ra đối phó với
nó cũng khá vất vả nhưng kết quả lại như mong muốn của ta.
-Ta sẽ giữ kín bí mật này với một điều kiện. Cậu hãy đến gặp Jiyong
và....
End Flashback
Nó nghĩ ta sẽ nói chuyện này ra ư? Ta đâu có điên mà làm thế. Ta
không thể tự huỷ hoại danh tiếng mà bấy lâu nay ta gầy dựng nên được. Ngoài gia
đình, thứ quan trọng với ta nhất vẫn là danh dự và chức vị này. Bằng bất cứ giá
nào, ta cũng sẽ không làm tổn hại đến hai thứ đấy. Chỉ cần nó để ý, nó sẽ thấy
rất rõ sơ hở của ta nhưng chính vì nó yêu con, yêu đến mức mê muội, mù quáng
nên mới ngu ngốc chấp nhận điều kiện của ta. Con và nó..là hai thằng ngốc..
--------------------------------------
-Đứng lên..
-....
-TAO BẢO MÀY ĐỨNG LÊN! - tôi
lôi mạnh người nó dậy, mặc kệ nó vùng vẫy không ngừng.
Dùng tay bóp chặt cằm nó, ép nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Nó lắc đầu
liên tục nhưng hành động chống cự yếu ớt đó chẳng thể ngăn cản được tôi. Nó sợ
hãi như thế chứng tỏ nó vẫn không thể quên được đêm ám ảnh ấy. Vậy là tôi đã
đúng, chỉ có cách này mới có thể khiến nó hận tôi, hận tôi mãi mãi..Nhưng khi
nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt hoảng sợ cực độ phản chiếu hình ảnh của tôi. Tôi
bàng hoàng khi nhận ra rằng, tôi lại trở về bốn năm trước. Lạnh lùng, tàn
nhẫn..đó mới là con người thật của tôi.
Xoẹt...
Chiếc áo rách toạt rơi thẳng xuống sàn nhà. Tôi đỡ nó đứng dậy, thô
bạo cởi hết đồ nó. Nó vội đẩy tôi ra, chân cứ lùi mãi đến khi lưng nó chạm vào
bức tường, cả người nó không ngừng run rẩy. Không ngần ngại, tôi tóm lấy tay
nó, lôi nó lại gần mình. Nó la hét không ngừng, cố gắng thoát khỏi tôi nhưng
không thể. Một khi đã bị ép đến đường cùng thì con vật yếu ớt nhất cũng sẽ
chống trả..Không hề e dè, nó cắn mạnh vào tay tôi. Máu, máu bắt rơi. Một giọt,
hai giọt..thấm đẫm đôi môi anh đào ấy. Đau..nhưng tôi sẽ không buông tay ra. Nó
cũng không bỏ cuộc, ngoan cố cắn mạnh hơn, sâu hơn. Mặc kệ, tôi đứng yên mặc
cho nó điên cuồng cắn tay mình. Ngoài việc này thì tôi còn có thể làm được gì
cho nó chứ?
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó đến khi nó bình tĩnh lại. Nó nhả tay
tôi ra, nhìn vết răng sâu hoắm đang rỉ máu rồi sững người nhìn tôi. Nó bặm chặt
môi, đôi mắt đầy sợ hãi nhưng vẫn thoáng vẻ lo lắng. Đừng, đừng nhìn tôi bằng
ánh mắt ấy. Nó..nó sẽ phá tan lớp mặt nạ này mất..
-Mày..vẫn còn nhớ lần đó chứ? Nhìn mày lúc này thật sự khiến tao
không thể kiềm chế được. Mày muốn thử lại cảm giác đó không?
Đột nhiên nó ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy hai bên thái dương, miệng
không ngừng lẩm bẩm từ “không”. Nét lo lắng trên đôi mắt ấy hoàn toàn tan biến,
nhường chỗ cho sự bất an, tuyệt vọng.
-Lúc đó, mày biết tại sao tao lại làm thế không? Bởi tao thích
gương mặt này. Thích gương mặt mày hoảng sợ, thích cái cách mà mày vâng lời tao
như một con chó. Nếu mày không thích kết hôn như thế..vậy tao với mày cùng nhau
chơi trò đó nữa nhé?
Nó ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to hết cỡ. Ngạc nhiên lắm đúng
không? Đau lắm đúng không? Tôi biết, biết rất rõ nó sẽ đau như thế nào khi nghe
những câu nói tàn nhẫn đó..nhưng tôi không thể làm khác được..
-Quyết định đi. Kết hôn hoặc..?
-Ra..ra ngoài đi..RA NGOÀI!!! – nó hét lớn, ôm lấy bộ comple trên
sàn nhà.
Thành công. Tôi thành công rồi. Nó đã thua, nó đã đồng ý kết
hôn..nhưng sao tim tôi lại đau như thế? Đau..tôi lấy quyền gì mà đau? Không
phải đây là lựa chọn của tôi sao? Không, tôi không được hối hận, Choi Seung
Hyun không được phép hối hận trước quyết định của mình..
Tôi bỏ ra ngoài mà không buồn quay lại. Tiếng nấc thật khẽ vang lên
từ cơ thể đang run lên vì sợ ấy..Nó lại khóc vì tôi? Đừng..đừng khóc vì tôi.
Tôi không xứng đáng với những giọt nước mắt ấy, tôi không xứng đáng với tình
yêu của nó. Bất giác, tôi khựng lại, quay lại nhìn nó. Nó cố bặm môi ngăn không
cho tiếng nấc vang lên, nước mắt hoà lẫn với máu của tôi vấy bẩn gương mặt
thiên thần..Tôi muốn chạy nhanh đến bên nó, ôm lấy nó vỗ về và bảo đây chỉ là
màn kịch mà tôi chuẩn bị sẵn. Tôi muốn giải thích cho nó hiểu rằng tôi yêu nó nhiều
đến nhường nào. Nhưng tôi không thể..
Dường như cảm nhận được cái nhìn của tôi, nó ngẩng đầu lên..hai đôi
mắt va chạm vào nhau. Nó nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt nó như dấy lên niềm
hy vọng thật mỏng manh, hy vọng rằng tôi sẽ lao đến ôm chầm lấy nó. Nhưng đáp
lại nó, tôi chỉ lạnh lùng nhếch mép rồi quay lưng...
..
..
Tôi biết ông không hề đơn giản như vẻ bề ngoài nhưng tôi không thể
ngờ rằng ông lại vô tình đến thế. Ông thật sự xem nó là gì? Nó có còn là con
của ông không? Ông không ưa tôi, ông không muốn nó ở gần bên tôi, chỉ vì thế mà
ông đối xử với nó như vậy ư? Ông không muốn nó bên tôi cũng đâu nhất thiết phải
ép nó kết hôn với ả. Tôi không hiểu ông đang nghĩ gì nữa. Không lẽ ông không
nhận ra con người thật của ả? Tôi không nghĩ ông lại ngu ngốc đến thế, ông chắc
chắn biết rõ con người ả như thế nào nhưng nếu biết thì tại sao ông vẫn muốn nó
cưới ả? Tôi tin mọi chuyện không hề đơn
giản như những gì tôi thấy, tôi nghe..Ông và ả, chắc chắn đã có chuyện gì đó
xảy ra..
Ông bảo nó giết mẹ, tôi không biết tôi có nên tin lời ông hay không
nữa. Ông vốn dĩ có thể bịa chuyện để chia rẽ tôi và nó. Lúc ông nói ra điều ấy,
tôi có cảm giác như tai mình ù đi, cảnh vật như đảo lộn. Tôi không tin, không
tài nào tin được chuyện này. Ông không có bằng chứng thì dựa vào đâu nói thế?
Nhưng không có lửa thì làm sao có khói..Dù ít hay nhiều, nó chắc chắn có liên
quan đến cái chết của mẹ. Nếu những lời ông nói đều là sự thật thì sao? Liệu
tôi sẽ hận nó, sẽ tìm cách trả thù nó? Không, câu trả lời mãi mãi là không. Tôi
không thể hận nó, không bao giờ hận nó. Tôi lấy tư cách gì để hận nó sau tất cả
những gì đã làm với nó? Hơn nữa chuyện cũng đã lỡ, con người sống rồi cũng sẽ
chết..vậy thì tại sao tôi phải để chuyện này xen giữa tôi và nó? Tôi biết tôi
ích kỷ, bất hiếu khi nói thế nhưng tôi phải làm thế. Tôi không muốn vì bất cứ
lý do gì mà khiến nó rời xa tôi..kể cả đó là mẹ đi chăng nữa..
Ông quỳ sụp xuống trước mặt tôi, ông năn nỉ tôi buông tha cho nó.
Ông yêu nó nhiều đến thế sao? Nếu yêu nó, ông không biết điều gì sẽ tốt hơn cho
nó ư? Ông có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình để cầu xin tôi, ông thật sự không
thể chấp nhận tôi? Tôi biết tội lỗi mà tôi gây ra khó mà chấp nhận được. Những
đau đớn, tổn thương mà tôi đem đến cho nó cũng sẽ không bao giờ phai mờ. Dù thế,
tôi vẫn muốn được bên nó, được bù đắp cho nó. Tôi xin lỗi, tôi không thể làm
theo ý ông được..
Ông thay đổi một cách chóng mặt. Lúc đầu ông ra vẻ không quan tâm,
cố ý nói khích cho tôi từ bỏ nó nhưng không được. Thua keo này bày keo khác,
ông kể lại câu chuyện mười năm trước, kể lại lý do vì sao ông không vạch trần
sự thật. Ông muốn khiến cho tôi cảm thấy tội lỗi, ray rứt mà rời xa nó. Ông đã
gần bước đến thành công rồi ông biết không? Tôi cứ ngỡ mình sẽ gật đầu đồng ý
nhưng lý trí của tôi đã kịp thời ngăn lại. Ông muốn tôi tự từ bỏ nó nhưng tôi
ngoan cố không đồng ý. Cách cuối cùng là đe doạ. Ông quả là một con cáo già,
ông biết tôi sẽ không mảy may quan tâm đến bản thân mình vì thế ông dùng nó để
uy hiếp tôi. Ông biết bệnh của nó, ông biết nó đã tự hành hạ thể xác nó ra sao,
ông biết tất cả..nhưng ông vẫn chọn cách đó. Ông sẽ nói hết mọi chuyện cho mọi
người biết về nó. Ông muốn huỷ hoại luôn cả danh dự còn sót lại của nó. Nếu
chuyện này lộ ra, nó sẽ phải đối diện với mọi người như thế nào?
Ông biết rõ rằng nó yêu tôi, ông cũng biết nó sẽ không bao giờ từ
bỏ tôi. Ông muốn nó rời xa tôi nhưng lại không muốn nó hận ông. Bởi thế ông đã
tìm con đường dễ dàng hơn và con đường đó là tôi. Ông tàn nhẫn lắm ông biết
không? Ông bảo tôi nhất định phải khiến nó thật đau, khiến nó sống bằng chết
bởi chỉ có như vậy nó mới từ bỏ tôi. Đề nghị điên rồ thế mà tôi cũng đồng ý.
Tôi mang cho mình chiếc mặt nạ lạnh lùng, tàn bạo. Tôi hành xử như một thằng
khốn. Tôi dùng lời lẽ cay nghiệt miệt thị nó. Tôi cố ý nhắc lại quá khứ, dẫm
đạp vào vết thương vẫn không thôi rỉ máu ấy. Bởi chỉ có cách ấy mới dập tắt
tình yêu này, chỉ có cách đó mới bảo vệ được nó..Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng
sẽ bảo vệ nó dù việc ấy sẽ khiến nó hận tôi mãi mãi.
..
..
-Kwon Ji Yong, cậu ra đây mau lên. – tôi đập cửa liên tục nhưng vẫn
không thấy động tĩnh gì từ nó. Không lẽ nó lại làm điều gì ngu ngốc ư?
-KWON JI YONG!!! RA ĐÂY!!! – tôi gần như mất bình tĩnh khi nghĩ đến
điều ấy và quên mất mình phải diễn trọn vở kịch này.
Cạch..
Nó trong bộ comple màu trắng từ tốn bước ra. Màu trắng thật sự rất
hợp với nó. Màu trắng như tôn lên làn da trắng sứ, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết
của nó, vẻ đẹp như chưa từng bị tôi vấy bẩn. Gương mặt nó lạnh như băng, không
có bất kì biểu cảm. Kể cả đôi mắt chưa một lần nói dối cũng không có cảm xúc.
Nó lúc này chẳng khác gì một con búp bê vô hồn.
Tôi nhìn nó, nó không nhìn tôi. Nó xem như không có sự có mặt của
tôi, hất mạnh vào vai tôi, đẩy tôi ra rồi bước thật nhanh ra đại sảnh. Bất lực,
tôi chỉ biết đứng đó như thằng ngốc mà nhìn nó ngày càng xa mình. Nó đi rồi, nó
đi khỏi cuộc đời tôi, đi khỏi tình yêu này..Chính tôi, chính tôi ép nó vào
đường cùng, ép cả hai cùng chìm vào đau đớn khôn nguôi. Từ bỏ hạnh phúc của
mình để tốt hơn cho nó ư? Điên rồ. Tôi thà khiến nó mãi mãi không thể có được
hạnh phúc chứ không bao giờ để nó hạnh phúc bên người khác. Tôi ích kỷ, tình
yêu của tôi cũng ích kỷ. Tôi không muốn nó vui vẻ, không muốn nó đau đớn vì bất
cứ ai ngoài tôi. Thế mà giờ tôi lại làm điều ngược lại, tôi đang cố đẩy nó ra
xa mình. Choi Seung Hyun cao thượng? Nực cười.
---------------------------------
Lần đầu gặp anh, tôi đã đặc biệt chú ý đến anh. Một thằng nhóc nhỏ
con, xanh xao trông vô cùng bệnh hoạn, yếu đuối nhưng..đôi mắt ấy thì không.
Tôi nhận ra rằng đôi mắt ấy giống tôi, đôi mắt bị vẩn đục một lớp sương mờ tội
lỗi. Và tôi đã tìm cách tiếp cận anh. Tôi lúc ấy chẳng biết gì đến gia thế của
anh, tôi đơn giản chỉ là muốn tìm người để giải khuây sau cuộc hôn nhân lừa đảo
với lão già chết tiệt kia. Sau một thời gian ngắn dõi theo anh, tôi rút ra một
điều rằng “Anh là một thằng điên”.
Có lẽ sở thích duy nhất của anh là tự kết liễu đời mình. Tôi không
thể đếm được số lần anh rạch tay, số lần anh nốc thuốc như điên như dại. Để rồi
khi được hỏi tại sao làm thế, anh chỉ nhếch mép và bảo thích. Không những thế,
anh còn là một kẻ cực kì ngoan cố và khó chịu. Anh không thích ai chạm vào
người cũng không thích nói chuyện với bất kì ai. Anh thường ngồi một mình trên
sân thượng rồi thả tâm trí trôi lơ lửng đâu đó. Có lúc tôi đến ngồi cạnh anh mà
anh cũng chẳng nhận ra, đến khi nhận ra thì lườm tôi khó chịu rồi bỏ đi. Nhiều
lần tôi thử bắt chuyện với anh nhưng vô ích. Anh dường như bỏ ngoài tai tất cả
lời nói của người khác. Từ cảm thấy thú vị tôi chuyển sang mệt mỏi. Tôi quyết
định sẽ từ bỏ anh và chuyển sang mục tiêu khác nhưng ý định đó đã nhanh chóng
bị dập tắt. Tôi vô tình nghe được rằng, anh con trai của một Nghị sĩ đầy tiếng
tăm ở Hàn Quốc. Giàu có và quyền lực - đó là hai thứ mà tôi luôn khao khát. Tôi
quyết định rồi, tôi nhất định phải có được anh. Anh sẽ là tấm vé giúp tôi đạt
được hai thứ đấy..
Trạng thái vô hình của tôi cứ tiếp diễn cho đến ngày tôi đưa anh đi
khám định kì. Tôi đã lén ở lại để nghe cuộc trò chuyện giữa anh và bác sĩ. Mặc
dù tôi không nghe rõ cuộc nói chuyện ấy nhưng tôi đã thấy được vẻ lo lắng, sợ
hãi của anh. Anh la hét, không ngừng gọi tên “Seunghyun”. Tò mò, tôi tìm mọi
cách để tìm hiểu về anh qua tên bác sĩ đó. Tôi chấp nhận ngủ với gã chỉ để biết
thêm về anh. Và tôi đã đạt được điều mà mình muốn. Theo lời gã, anh đã từng bị
cưỡng hiếp và phải làm nô lệ tình dục cho tên Seunghyun gì đó. Nhưng điều khiến
tôi ngạc nhiên là anh yêu tên đó, yêu đến mức phát điên vì hắn.
Tôi ghê tởm anh, khinh bỉ tình yêu gớm ghiếc đó nhưng vì tài sản
nhà anh, tôi sẽ chịu đựng. Tôi nhẫn nại quan tâm anh, đối xử thật tốt với anh
và tôi đã được đền đáp. Sau ba tháng, anh đã chịu mở lời với tôi. Sau năm
tháng, anh đã bắt đầu cười. Và sau hai năm, anh đã chấp nhận tình cảm của tôi.
Kwon Ji Yong..anh là thằng ngốc!
Choi Seung Hyun – lần đầu gặp hắn tôi đã biết hắn là chướng ngại
vật ngăn cản tôi đến với mơ ước của mình. Điều mà tôi luôn thắc mắc đã được
giải đáp, người cưỡng hiếp anh chính là hắn – anh ruột của anh. Tên khốn như
hắn cũng đòi giành giật anh từ tay tôi ư? Hắn đừng mơ, Kiko này khi đã muốn thì
nhất định phải đạt được. Tất cả cũng vì sự xuất hiện của hắn, anh dần xao nhãng
tôi mà chỉ quan tâm đến hắn. Tôi nhịn nhục vì không muốn làm lớn chuyện để rồi
thấy được cảnh tượng ấy, cảnh hai người đang làm tình với nhau. Kể từ lúc đó,
tôi biết chuỗi ngày vất vả của tôi sắp bắt đầu. Tôi ghét hắn, ghét gương mặt
láo toét đó. Tôi phải khổ sở như thế này cũng vì hắn. Tại hắn mà tôi phải...
Kiko àh, tập trung đi nào! Giờ không phải là lúc để kể lể hay nhớ
nhung về quá khứ. Chỉ cần qua hôm nay thì cuộc đời mày sẽ lật sang một trang
mới. Vĩnh biệt những năm tháng cơ cực, vĩnh biệt chuỗi ngày lừa đảo, vĩnh biệt
quá khứ dơ bẩn đó. Anh và cái tài sản kếch sù này – phải thuộc về tôi..
-Xin mời cô dâu và chú rể tiến vào lễ đường.
Tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên liên hồi. Sắp đến đích rồi, chỉ một
chút nữa thôi..
-Kiko Mizuhara, con có đồng ý lấy Kwon Ji Yong làm chồng và thề sẽ
mãi mãi bên nhau dẫu cho có đau ốm, bệnh tật..
-Vâng, con đồng ý. – Tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn anh nhưng đáp lại
chỉ là gương mặt lạnh như băng ấy. Tôi hơi ngượng trước thái độ của anh, ai đời
kết hôn lại vác cái mặt không tí cảm xúc như thế chứ? Nhưng thôi, anh như thế
nào cũng được, tôi chỉ cần anh đồng ý thôi..
-Kwon Ji Yong, con có đồng ý lấy Kiko Mizuhara làm vợ và..
Đột nhiên anh phá lên cười trước hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên của
mọi người. Cười..cười gì chứ?
-Lấy? Lấy ai cơ chứ? – giọng anh run lên gì cười.
Tên cha sứ đờ người ra nhìn anh đầy khó hiểu.
-Lão già, ông có ấm đầu không? Ông bảo tôi lấy con đàn bà đê tiện
này sao?
-KWON JI YONG.. – Tôi gần như thét lên. Mẹ kiếp, anh nói ai đê
tiện? Anh mất trí rồi sao???
Anh nhìn tôi bằng nửa con mắt, môi anh nhếch lên thành đường cong
tuyệt hảo nhưng đầy khinh bỉ. Xong, anh quay mặt về phía mọi người, lườm ông ta
rồi nhìn thẳng vào mắt hắn như thách thức..
-Tôi, Kwon Jiyong sẽ không bao giờ kết hôn với Kiko Mizuhara. Buổi
lễ kết hôn này chấm dứt tại đây!
Dứt lời anh quay lưng bỏ đi trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.
Tôi chỉ biết sững sờ nhìn bóng anh xa dần xa dần. Kế hoạch đã thành công của
ông ta là đây ư????????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét